Chương 3: Chương 3

Edit: Nguyệt Trường Ly

Thẩm Viêm tìm được thuốc mỡ xong, phản ứng đầu tiên là muốn trực tiếp vặn nắp ra bôi cho Trình Dương, nhưng vừa nhìn thấy mặt của Trình Dương, hắn đã nhăn chặt mày, rồi đóng chặt nắp của lọ thuốc mỡ lại.

Cùng chủ nhân của gương mặt như thế có động tác thân mật như vậy, sẽ làm hắn có loại ảo giác là tâm nguyện được đền bù.

“Tự bôi đi.” Hắn đặt thuốc mỡ trên bàn bên cạnh Trình Dương, rồi quay người rời khỏi nhà ăn.

Trình Dương như là không hề chú ý tới sự khác thường của Thẩm Viêm, gật gật đầu: “Cảm ơn Thẩm tiên sinh.”

Dùng mười phần nghiêm túc tiếp tục lấy nước lạnh rửa chỗ bị bỏng, cho đến khi cảm giác bị bỏng dần dần biến mất, thì cậu mới dùng thuốc mỡ cẩn thận bôi lên chỗ bị thương, bôi một lớp thật dày, sợ sẽ thật sự bị mọc mụn nước.

Xử lý miệng vết thương xong, đi ra phòng bếp, cậu nhìn thấy ở trong phòng ăn, Thẩm Viêm đang khoanh tay, nhíu mày nhìn món lẩu trên bàn dù đang dần nguội lạnh, nhưng lại vẫn còn phát ra mùi hương của tôm hùm đất.

Trình Dương vội vàng nói: “Thẩm tiên sinh, tôi sẽ dọn dẹp ngay đây.” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng cậu lại nâng cái tay đang bôi đầy thuốc mỡ lên, "lơ đãng" mà đưa qua, lại một lần làm Thẩm Viêm có cảm giác đau mắt.

Mặt của Thẩm Viêm đen lại, nói một cách cứng ngắc “Ngồi một bên chờ đi”, rồi vội vàng xử lý nồi lẩu đầy dầu mỡ.

Ở bên cạnh, Trình Dương yên lặng nhìn hắn, lộ ra biểu tình tự trách.

Nhìn đến cậu như vậy, Thẩm Viêm tức điên, nhịn không được mà nghiêm khắc quát lớn: “Có thời gian ủ rũ tự trách, còn không bằng tự xem lại cách làm việc của mình xem, về sau chân tay đừng có vụng về như thế!” Cái bộ dạng mặt ủ mày ê này, một chút cũng không giống người kia, nếu không phải vì gương mặt này, làm sao mà hắn lại lưu hạng người bình phàm như vậy ở bên cạnh chứ.

Thẩm Viêm luôn luôn tỏ ra ghét bỏ một cách rất rõ ràng, nguyên chủ tất nhiên có thể nhận ra điều đó, nên cậu ấy luôn rất tích cực làm theo yêu cầu của Thẩm Viêm, nỗ lực tiến bộ, muốn trở thành một người thông minh hơn, có khả năng hơn.

Nhưng tính cách của một người thật sự rất khó thay đổi, một người lúc nào cũng tự ti, cứ sốt ruột là trở nên cực kỳ hoảng loạn, càng là thầm nhủ với mình là dù có việc gì cũng không được sợ hãi, thì càng dễ dàng mắc sai lầm trong lúc vội vàng.

Nguyên chủ liều mạng mà muốn sửa lại khuyết điểm trong tính cách, nhưng dưới ánh mắt chăm chú ngày càng nghiêm khắc của Thẩm Viêm, lại chỉ thấy áp lực càng lúc càng lớn, một lần lại một lần làm ra chuyện khiến người khác chê cười, tạo thành rất nhiều sai lầm trong công việc.

Thẩm Viêm không vì những lỗi sai ấy mà sa thải cậu ấy, chỉ là càng thấy khó chịu, cho rằng cậu ấy so với Trần Thụy Ngọc quả nhiên là khác nhau một trời một vực.

Về sau, Thẩm Viêm không nhịn được tình cảm tương tư, giả vờ say rượu kéo nguyên chủ lên giường, thế là nguyên chủ tự mình đa tình rồi cho rằng, mọi sự bao dung của Thẩm Viêm đối với cậu ấy đều là bởi vì thích, trong lòng Thẩm Viêm thì cười nhạo, mà mặt ngoài lại không tỏ ý kiến, sau đó, việc này được hắn xử lý đơn giản bằng cách đổi một người trợ lý sinh hoạt khác, thế là nguyên chủ trở thành bạn giường riêng của hắn.

Cả quá trình, nguyên chủ đều cười ngây ngô, còn nghĩ mình sẽ là cô bé lọ lem phiên bản nam, toàn tâm toàn ý mà yêu đương với Thẩm Viêm.

Trình Dương hoàn toàn không có ý kiến gì về việc Thẩm Viêm ghét bỏ nguyên chủ vì khả năng làm việc của cậu ấy không được tốt, nhưng một mặt ghét bỏ người ta, mặt khác còn muốn đưa người ta lên giường, xong trong lòng lại nghĩ là “Đây là tác dụng duy nhất của cậu ta”, thì thật sự làm cho người ta thấy ghê tởm.

Nếu như nguyên chủ thật là cái loại người nguyện ý vì tiền mà bán đứng thân thể thì không tính, cố tình, nguyên chủ chỉ là một người bình thường có giá trị quan mộc mạc, ngay từ đầu chỉ muốn kiếm tiền bằng khả năng lao động của chính mình, sau đó thì cả trái tim đều tràn đầy vui mừng mà tưởng rằng mình đang yêu đương, cho đến một năm sau, cho đến khi Thẩm Viêm đã thấy chán rồi đuổi cậu ấy ra khỏi cửa, thì cậu ấy cũng không biết chính mình làm sai cái gì.

Nguyên chủ thật sự khá là đáng thương lại đáng tiếc, nếu ở trong thân thể của cậu ấy sống lại một lần, Trình Dương nghĩ dù sao cũng phải thử sống một lần vì cậu ấy.

Chẳng lẽ, nếu một người có tính cách giống cậu ấy, thì thật sự không đáng được yêu sao? Thì xứng đáng bị lừa gạt, bị chế giễu hay sao?

Làm sao, Trần Thụy Ngọc tự tin dũng cảm, lạc quan hào phóng, nguyên chủ tự ti mẫn cảm, nhút nhát nội hướng, cho nên nguyên chủ không xứng được tôn trọng như một người có thân thể và nhân cách độc lập hay sao?

Trình Dương đè lại l*иg ngực đang phập phồng, ở trong lòng nhẹ nhàng nói, cậu đáng giá.

……

Vết bỏng được xử lý rất đúng lúc đúng chỗ, nên sáng sớm hôm sau không sai biệt lắm đã lành rồi, Trình Dương tỉnh lại trong phòng trọ nhỏ mười mét vuông, đuổi kịp chuyến tàu điện ngầm sớm nhất, mất khoảng một tiếng đồng hồ để đến chung cư của Thẩm Viêm, trước tiên mua nguyên liệu để làm bữa sáng tại siêu thị ở ngay gần đó, rồi mới lặng lẽ lên lầu vào nhà.

Làm một trợ lý sinh hoạt, Thẩm Viêm đưa cho cậu một chiếc chìa khóa nhà.

Lúc này Thẩm Viêm còn chưa tỉnh.

Trình Dương vào phòng bếp, đóng kỹ cửa lại, đâu vào đấy chuẩn bị cơm sáng.

Đầu tiên là làm món ăn mình thích là bánh quẩy với canh hồ tiêu, sau khi thơm ngào ngạt mà ăn xong, rồi mới chậm rì rì mà nấu cháo, đây mới là bữa sáng của Thẩm Viêm.

Thẩm Viêm rời khỏi giường, muốn đi buồng vệ sinh, đi ngang qua nhà ăn lại thấy Trình Dương đang mặc tạp dề, đứng trước bếp gas, mở vung nồi, múc ra một muôi cháo trắng nóng hôi hổi, thơm nồng, mềm mại.

Hình ảnh này, quả thực còn ấm áp hơn cả hình ảnh gia đình trong quảng cáo mì chính hạt nêm trên tivi.

Thẩm Viêm hơi hơi sửng sốt, lấy di động ra xem giờ, 8 giờ rưỡi, vẫn còn rất sớm.

Hắn tay chân nhẹ nhàng mở cửa ra, nhìn Trình Dương múc cháo xong, mới ho nhẹ một tiếng, biểu thị sự tồn tại của chính mình.

Trình Dương có chút kinh ngạc, để muôi xuống rồi xoay người, nhìn đến Thẩm Viêm thì đầu tiên, ánh mắt cậu sáng lên, sau đó nhanh chóng kiềm chế lại, cẩn thận mà cúi đầu: “Thẩm tiên sinh.”

“Đến rồi?” Thẩm Viêm nói một câu vô nghĩa, chính mình cũng nhận ra điều này, không đợi Trình Dương trả lời đã nói tiếp, “Tôi nhớ rõ đã nói với cậu, chín giờ sáng đến là được, tôi thường ăn sáng muộn.”

Vành tai của Trình Dương đỏ ửng: “Cháo mới nấu xong quá nóng, làm sớm một chút sẽ tốt hơn.”

Lông mày Thẩm Viêm nhướng lên ——

Xem trước Wikipedia, đặc biệt làm món ăn phức tạp như món lẩu cho mình, hôm trước mới bị bỏng, ngay sáng sớm hôm sau đã đến sớm nấu cháo, sợ cháo không kịp nguội sẽ làm mình bị bỏng khi ăn, nói vậy khéo khi vẫn còn có ý khác là lo lắng cho mình bị đau dạ dày, rốt cuộc đêm hôm trước đồ ăn quá dầu mỡ, nên cần ăn chút đồ thanh đạm bảo dưỡng dạ dày.

Thật là cẩn thận, Thẩm Viêm híp híp mắt, nhìn chăm chú vào Trình Dương, nhìn đến mức làm cho mặt Trình Dương lộ vẻ bất an, mới đột nhiên nói: "Cậu là fan của tôi đúng không.”

“Tôi không phải, ngài không cần đuổi tôi đi.” Trình Dương buột miệng thốt ra, trên mặt lộ vẻ cầu xin.

Trong điều kiện làm trợ lý sinh hoạt có một cái điều kiện bắt buộc, đó là không thể tuyển fan của Thẩm Viêm.

Nguyên chủ đương nhiên không phải fans, nhưng cậu ấy quá sợ hãi bị mất việc, vừa bị Thẩm Viêm thử một cái, lập tức sợ hãi.

Nếu không phải thật sự có việc khó khăn, ai nguyện ý hèn mọn đến cực điểm như vậy? Ngay giây tiếp theo, khi nguyên chủ bị Thẩm Viêm mắng mỏ là “hạnh kiểm xấu, trong lòng toàn nghĩ những thứ xấu xa”, cũng không phải không nghĩ tới việc quay đầu đi luôn.

Trình Dương nhớ lại biểu hiện của nguyên chủ lúc đó, sắc mặt tái nhợt, sợ hãi tới độ cực điểm, nội tâm độc thoại thì như thế này: “Mình không còn lựa chọn nào khác, người mẹ bị ung thư và em gái còn đang học cấp ba cậu đều phải khiêng trên đầu vai, sự sống còn của người nhà đương nhiên là quan trọng hơn lòng tự trọng nhỏ nhoi không đáng kể của mình.”

Nhỏ bé không đáng kể à, đôi mắt ướt dầm dề của Trình Dương nhìn Thẩm Viêm, hai tay khẩn trương mà nắm chặt lấy góc áo.

Thấy Trình Dương phản ứng như thế, Thẩm Viêm lập tức cho rằng cậu đang *khẩu thị tâm phi, trong lòng mừng thầm một trận.

Món đồ chơi nhỏ có diện mạo cực giống Trần Thụy Ngọc này, hóa ra ngay từ đầu đã là vì hắn nên mới tới.

Dưới ánh nhìn chăm chú vô cùng đáng thương của Trình Dương, Thẩm Viêm không chỉ không trách mắng mỏ cậu, ngược lại tỏ vẻ lý giải, hiếm thấy ôn nhu nói: “Tôi thấy cậu cũng không giống fan tư sinh, chắc cũng chỉ là do *cơ duyên xảo hợp thôi…… Không sao, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không nói việc này cho đám Tiểu Tống, cậu có thể ở lại, tiếp tục làm trợ lý của tôi.”

Lời kịch của Thẩm đại minh tinh đã thay đổi như thế đấy.

Hai mắt Trình Dương hơi hơi mở to, hốc mắt hơi đỏ lên, dường như cảm động mười phần: “Cảm ơn ngài, nhưng tôi thật sự không phải……”

“Tôi hiểu mà.” Thẩm Viêm cười gật gật đầu, tự cho là nắm được nhược điểm của Trình Dương, về sau có thể thuận lợi mà làm việc, tâm tình trở nên phi thường sung sướиɠ, dù trông bộ dạng không phóng khoáng của cậu, cũng không thấy ngứa mắt như ngày hôm qua nữa.

“Đây là bí mật giữa chúng ta.” Thẩm Viêm đi đến trước mặt của Trình Dương, giơ tay nhéo nhéo cái gáy mềm mại của cậu, hôm qua, ngay từ lúc nhìn thoáng nhìn, hắn đã sớm muốn làm cái động tác này.

Người Trình Dương hơi co rúm lại, vừa muốn tránh đi, Thẩm Viêm lại dùng thêm chút lực, nắm chặt lấy, cúi người nói bên tai cậu: “Sinh viên mới ra trường, không dễ tìm việc đúng không?”

Thân thể Trình Dương cứng đờ.

“Đừng sợ, tôi đã nói rồi, chuyện này sẽ không nói cho người thứ ba.” Giọng điệu Thẩm Viêm mềm nhẹ, không khí hắn thở ra phả vào cổ của Trình Dương, nhìn thấy làn da mềm mại non mịn kia hơi nổi lên màu hồng phấn, trái tim trong ngực hắn đập thình thịch.

Khác với Thụy Ngọc kiêu ngạo, Trình Dương người này…… Thẩm Viêm nhìn tạp dề hồng nhạt trên người Trình Dương, trong lòng thầm nghĩ, cứ như cô vợ nhỏ vậy, thật ra cũng không tệ lắm nhỉ.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Thẩm Viêm: Chậc, cậu ấy thích tôi.

*Chú thích:

khẩu thị tâm phi: lời nói bên ngoài và suy nghĩ trong lòng trái ngược nhau

cơ duyên xảo hợp: trùng hợp, theo duyên phận.