Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Sau Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng - Yến Thập Nhật

Chương 29: 29: Chương 28-2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trình Dương thuê một căn nhà nhỏ một phòng khách một phòng ngủ bên cạnh Đại học Triều Giang, lại đi mua một ít tài liệu, giáo trình, sách bài tập ở hiệu sách second-hand ở phụ cận, oanh oanh liệt liệt gia nhập vào đại quân chuẩn bị thi lên thạc sĩ.

Mỗi ngày, cậu đều trang điểm đẹp đẽ, mặc váy nhỏ, ôm một chồng sách thật dày đi đến phòng tự học để "luyện đề", còn tham gia khá nhiều nhóm thi lên thạc sĩ, thường thường chọn một hai vấn đề khó để thảo luận với "bạn học", không bao lâu, sinh viên thi lên thạc sĩ khóa 22 hoặc nhiều hoặc ít đều nghe nói sự tích của vị "cô nương" này, sinh viên trường ngoài, *Thế chiến 2, không thi được Triều Đại thề không bỏ qua.

*Thế chiến 2: chỉ người thi thạc sĩ lần thứ hai vì lần đầu không đỗ.

Nghị lực đáng cảm động, tinh thần cũng đáng khen, chỉ là......!trình độ hơi thiếu sót, lần thi này, kết quả tám phần vẫn là sẽ *sát vũ mà về.

*sát vũ mà về: quay về với sự thất bại/ không đạt được kỳ vọng.

Có người động lòng trắc ẩn, nhắc nhở cậu: "Cơ sở của bạn không vững chắc lắm, đặc biệt là môn số học, đọc đề mục cũng không hiểu thì luyện đề cũng không có ý nghĩa mấy.

Không bằng đi học nhờ mấy tiết học của giáo sư Cao trước đã, gần đây thầy ấy đang dạy năm nhất."

"Bạn đang nói về giáo sư Cao Tuấn sao?" Trình Dương thẹn thùng, "Trùng hợp quá, tôi chính là muốn báo danh trở thành nghiên cứu sinh của thầy ấy."

"Thế không phải vừa may sao, bạn đừng sợ, sẽ không có người đuổi bạn ra đâu, ở phương diện này, trường học của chúng tôi khá là bao dung.

Con người của giáo sư Cao cũng không tệ, chỗ nào không hiểu cứ đi hỏi thầy, ở trước mặt thầy ấy lộ mặt nhiều chút, nói không chừng thầy ấy sẽ nhớ kỹ bạn." Cũng không biết có phải bị sắc đẹp mê mắt hay không, cô gái tốt bụng này thế nhưng *dốc túi tương thụ cho Trình Dương, còn nói nhỏ bên tai cậu, "khoa chính quy mà bạn học không thuộc *985, muốn thi vào trường của chúng tôi, khả năng sẽ bị chắn ở phần phỏng vấn, tốt nhất là làm tốt quan hệ với giáo sư trước, nhờ thầy ấy vớt cho."

*dốc túi tương thụ: truyền dạy mọi thứ (kiến thức, tri thức, kỹ năng,...), không cất giấu.

985: "Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới" được ĐCS Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước CHND Trung Hoa đề ra.

"Hóa ra là như vậy." Trình Dương mỉm cười cảm ơn, "Bạn tên là gì thế? Mình mời bạn uống trà sữa nhé."

"Hà......! Hà Hương Ninh." Cô gái trẻ nói lắp một chút, nhìn Trình Dương đang cười tủm tỉm, đỏ mặt.

Chị gái thật là đẹp mắt quá đi, tóc đen bóng như thế, chân vừa trắng vừa dài, cánh tay cũng trắng nõn, tròn tròn, lại còn rất là tinh tế.

Hà Hương Ninh duỗi tay, muốn vòng lấy cánh tay của Trình Dương.

Trình Dương tay lanh mắt lẹ rút tay ra, tùy tiện chỉ bừa một phương hướng, nói sang chuyện khác: "Sao chỗ kia lại đông người thế, có đoàn phim đến trường học đóng phim sao?"

Hà Hương Ninh nhìn theo hướng ánh mắt của cậu: "Phương hướng đó có một sân bóng rổ, chắc là đội bóng của trường mới vừa chơi bóng rổ xong."

"Đội bóng trường bạn được hoan nghênh đến vậy sao?" Trình Dương nhớ tới một người, định cách sân bóng rổ xa một chút.

Nhân vật công số ba trong nguyên tác, thiếu gia nhỏ nhà giàu của nhà họ Đường, lên sân khấu tương đối muộn, suýt chút nữa là cậu đã quên mất cậu ta rồi.

Vị thiếu gia nhỏ này tên là Mẫn, tuổi không lớn, đang ở trong thời kỳ nổi loạn, cãi nhau với gia đình, không chịu ra nước ngoài học *Ivy league, một mình chạy đến Triều Giang học đại học, cũng không biết có phải ngày qua ngày quá nhàn hạ hay không mà sau khi biết nguyên chủ lại lần nữa bị Tưởng Ứng Thần vứt bỏ, vị thiếu gia này thế nhưng vọt tới trước mặt nguyên chủ rồi đánh cậu ấy một trận, vừa đánh vừa mắng cậu ấy là "Không biết tự ái".

*Ivy league: tên gọi chỉ một nhóm 8 trường Đại học hàng đầu nước Mỹ.

Chuyện này cơ hồ trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết nguyên chủ.

Cậu ấy thật không rõ, sao mà một người chưa từng quen biết hay chung sống với mình, lại cũng có thể tùy ý nhục mạ mình cơ chứ?

Làm sao mà thiếu gia nhỏ biết nguyên chủ "Không biết tự ái", nguyên tác chưa nói.

Nếu không phải có chính sự cần làm, Trình Dương thật đúng là muốn gặp vị thiếu gia bé tính tình nóng nảy, lại cực có "tinh thần trọng nghĩa" này.

Nhưng hiện giờ, trên người có nhiệm vụ, nên Trình Dương chỉ từ xa xa, nhìn đám đông kia một cái, là lôi kéo Hà Hương Ninh đi đường vòng ngay.

Hà Hương Ninh nói: "Bạn không biết chứ, đội bóng trường tớ có một em trai khóa dưới mới đến, khuôn mặt dáng người đều tuyệt cực kỳ.

Mọi người đều đến xem cậu ta đó!"

Chậc, nghe như là đang nói về Đường Mẫn a.

Trình Dương nghĩ nghĩ, bước chân rời xa càng nhanh hơn.

Hà Hương Ninh kinh ngạc nói: "Nguyệt Nguyệt, cậu không có chút hứng thú nào với em trai khóa dưới mới đến này sao?"

Trình Nguyệt, tên của em gái, Trình Dương mượn dùng một chút.

Trình Dương nói: "Hương Ninh à, cậu nghĩ lại xem, là đàn em khóa dưới nhìn thấy được nhưng sờ không đến thơm, hay là trà sữa lập tức có thể uống được thơm đây?"

"Đương nhiên là trà sữa." Hà Hương Ninh không chút do dự trả lời, nhìn nhau cười với Trình Dương, rồi vội vàng đuổi kịp bước chân của Trình Dương, vui vui vẻ vẻ mua trà sữa đi.

Thực tế chứng minh, so với đàn em đẹp trai, trà sữa càng được chào đón hơn.

Trình Dương gọi hai cốc trà sữa, cầm số thứ tự là 398, lại vừa vặn nghe thấy người phục vụ gọi: "Số 277 đã xong, xin hỏi ngài dùng ở đây hay mang đi?"

Trình Dương: "......"

Hà Hương Ninh: "......"

Hai người lùi sang một bên, vừa chờ trà sữa, vừa tùy tiện nói chuyện phiếm.

Trình Dương cố ý vô tình mà khai thác không ít lời nói của Hà Hương Ninh, phát hiện ở trong đám học sinh sinh viên, thì Cao Tuấn rất được hoan nghênh, là vị giáo sư đứng đầu trong lựa chọn của sinh viên thi lên thạc sĩ ở Triều Đại.

Trình Dương nhìn trái ngó phải, nhỏ giọng nói: "Mình nghe nói có giáo sư hướng dẫn sẽ áp bức sức lao động của học sinh."

Hà Hương Ninh bật cười: "Đương nhiên rồi, nghiên cứu sinh chính là sức lao động giá rẻ của các giáo sư mà, không phải ở đâu cũng như vậy hay sao?"

Vậy mà lại đã tập thành thói quen.

"Giáo sư Cao cũng......?" Tiếng nói của Trình Dương càng nhỏ hơn, "Mình nghe nói trước kia, thầy ấy có một học sinh......" Cậu lấy tay gõ gõ lên huyệt Thái Dương của mình, "Tinh thần có vấn đề."

Hà Hương Ninh không để bụng, dáng vẻ như kiểu Trình Dương vẫn còn ít thấy việc lạ: "Năm nào trường học chả có mấy cái học sinh nhảy xuống? Nói gì đến chỉ có chút vấn đề tâm lý chứ."

Trình Dương: "......"

Hà Hương Ninh an ủi cậu: "Chỗ giáo sư Cao còn tính tốt, tuy rằng hạng mục nhiều, bình thường tương đối bận, nhưng thầy ấy sẽ không chặn không cho tốt nghiệp á, không giống một vài giáo sư, thạc sĩ là phải có bài nghiên cứu được xuất bản trên tạp chí hàng đầu, không có là không cho bảo vệ đồ án tốt nghiệp."

"Thầy ấy không chặn tốt nghiệp sao?"

"À không." Hà Hương Ninh lắc đầu, "Học sinh của thầy đều nói, chỉ cần trước khi tốt nghiệp đăng được một bài chung chung tí lên tạp chí trong nước là được, yêu cầu của thầy Cao không cao."

"Hơn một trăm bài đăng trên SCI đều là tự thầy ấy viết?"

"Đúng vậy, cho nên mới gọi là *đại lão a." Hà Hương Ninh cười cười, lại thấp giọng nói một câu, "Thế nhưng thầy hướng dẫn của ổng là *Viện sĩ......! Giáo sư bình thường cũng cũng không so được với ông ấy."

*đại lão: một người có danh tiếng, chuyên môn cao, được kính trọng trong một lĩnh vực nào đó.

Viện sĩ: Một chức danh cao quý, được bầu, là thành viên của Viện hàn lâm khoa học có uy tín.

Trình Dương nhíu mày, chẳng lẽ sẽ không tra được manh mối gì từ chỗ của ông giáo sư Cao này hay sao? Thật ra, trước đó, cậu cũng giống như ba Trương mẹ Trương vậy, hoài nghi giáo sư Cao có vấn đề, thậm chí còn nghi ngờ giáo sư Cao là đồng bọn cùng một giuộc với Lâm Khí Chi nữa, nhưng theo tư liệu, ít nhất, ở ngoài xem ra thì hai người bọn họ không hề có quan hệ gì.

Hiện giờ, nghe cách Hà Hương Ninh miêu tả, thì giáo sư Cao cũng thực sự không giống như là người sẽ đi chung đường với Lâm Khí Chi.

Vẫn đợi ngày mai đi học một khóa đại số rồi thử tiếp xúc vị này giáo thụ này một chút xem, Trình Dương nghĩ, tai nghe không chắc chắn, mắt thấy nữa mới là thật, dù Hà Hương Ninh có nói bao nhiêu điểm tốt của ông ta đi nữa, thì cũng vẫn chỉ là nghe trong lời nói của người khác.

Trong lúc trầm tư, không khí quanh thân đột nhiên an tĩnh một chút, tiếp đó lại có chút sôi trào, tiếng thét chói tai bị đè ép của mấy cô gái nhỏ vang lên, Trình Dương sửng sốt, quyết đoán nhét bảng số vào lòng bàn tay của Hà Hương Ninh, nói: "Cậu uống cả hai cốc luôn nhé, đột nhiên mình hơi đau bụng, phải đi phòng vệ sinh một chút."

Nói xong, không đợi Hà Hương Ninh kịp phản ứng, đã nhanh chóng chạy mất.

Hà Hương Ninh ngẩn ngơ, nhỏ giọng nói: "Mình chờ bạn a."

Nhưng, hiển nhiên, Trình Dương sẽ không lại trở về.

Ngẩng đầu nhìn nhìn đám người rối loạn một trận bởi sự xuất hiện của em trai khóa dưới tuấn tú, lại quay đầu nhìn nhìn phương hướng rời đi của Trình Dương, Hà Hương Ninh đột nhiên ngộ ra.

Hóa ra là vì yêu mà thi lên thạc sĩ sao!

Trình Dương chạy ra thật xa, tóc giả quá dài dán lên trên mặt, lo lắng lớp trang điểm sẽ bị nhòe, cậu vội vào toilet trang điểm lại.

Đắp chút phấn, đánh đánh son, lại hơi thấy buồn tiểu.

Dù sao trong WC cũng không có người, Trình Dương đi đến trước bình nướ© ŧıểυ, vén váy lên giải quyết một chút.

Sau đó, một thân nhẹ nhàng, cậu quay người muốn đi rửa tay.

Ngay cửa, không biết tự khi nào, có một bạn nam đẹp trai, cao cao gầy gầy, ước chừng mười tám mười chín tuổi đang đứng, cũng không biết đã vây xem bao lâu, giờ phút này, từ vẻ mặt, đến ánh mắt cậu ta nhìn cậu đều vô cùng phức tạp.

"......"

Trình Dương trầm ngâm giây lát, biểu tình cực kỳ tự nhiên tiếp tục đi rửa tay.

Không cần thiết phải giải thích gì đó với người qua đường Giáp mà.

Bạn nam lại không có giác ngộ rằng mình chỉ làm một người qua đường Giáp, đi đến bên cạnh cậu, vừa rửa tay vừa đánh giá cậu.

Mặt Trình Dương không hề đổi sắc, quay đầu, hơi hơi mỉm cười: "Em trai, chưa thấy nữ trang đại lão bao giờ sao? Cảm thấy hứng thú như vậy, muốn tự mình thử xem một chút không?"

Bạn nam lắc lắc đầu, thu hồi ánh mắt, nhưng lỗ tai lại vẫn dựng lên, nghe thấy tiếng giày da nhỏ của Trình Dương "lạch cạch" "cạch cạch" rời đi, cũng vội cũng tắt vòi nước đi, đuổi kịp.

Trình Dương đi được mấy trăm mét, dư quang thoáng nhìn vẫn thấy bạn nam kia không xa không gần đi theo phía sau mình như cũ, nhướng mày, đơn giản lựa chọn dừng chân lại.

Bạn nam mím môi lại, xoay người, đổi một phương hướng rồi đi mất.

Nhát chết.

Trình Dương lắc đầu với bóng lưng của bạn học nam kia, chỉ coi người qua đường Giáp này là một cái nhạc đệm nho nhỏ, cũng không để ở trong lòng.

Cho đến ngày hôm sau, đối chiếu với thời khóa biểu của sinh viên năm nhất, sờ đến khóa học đại số của Cao Tuấn, ở trong phòng học chật ních, vất vả mãi mới tìm được một chỗ trống, cậu mới vừa để cặp sách xuống, đã cảm giác được bên cạnh có người đang xem mình.

Không phải nói là có thể tùy ý học chùa sao? Trình Dương quay đầu nhìn lại, thấy được bạn nam ngày hôm qua.

Trình Dương: "......"

Bạn nam: "......"

Chỉ cần mình không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác.

Trình Dương là người ủng hộ trung thực của chuẩn tắc này, hơi hơi cân nhắc một lát, là đã cong cong khóe miệng lên, thấp giọng nói: "Em trai, lại gặp mặt rồi."

Bạn học nam chần chờ một chút, hỏi: "Đi học, cũng mặc như vậy?"

Trình Dương nhìn theo ánh mắt của cậu ta, cúi đầu nhìn nhìn chính mình, áo sơ mi trắng, thắt nơ màu xanh đen, váy ô vuông, tất cao màu đen, giày da nhỏ phong cách Tây.

Đáng đáng yêu yêu.

"Làm sao nào?" Trình Dương vỗ vỗ mép váy, chỗ thịt đùi bị tất chân bó lại, vô cùng vừa lòng nói, "Như này trông rất là cảnh đẹp ý vui, không phải sao?"

"Nhưng......!anh là nam mà!" Vẻ mặt bạn nam đúng kiểu không nỡ nhìn thẳng.

Trình Dương quay bút, đáp: "Vậy không phải càng tốt sao, móc ra còn lớn hơn cậu."

Bạn nam sặc một cái, sau đó thấp giọng phản bác lại: "Không có khả năng."

Cái ham muốn thắng bại đáng chết này, Trình Dương cười lạnh một tiếng, nói: "Chắc không, tôi hai mươi centimet, cậu thì sao?"

"???"Bạn nam nói, "Đừng khoác lác được không?"

Trình Dương hứng thú bừng bừng: "Vậy cậu bao nhiêu?"

Mặt bạn nam đỏ lên, nói không nên lời.

Ai sẽ thông báo kích cỡ của mình ngay trước mặt công chúng chứ!

Trình Dương thắng tuyệt đối, cảm thấy mỹ mãn mà quay đầu, đặt bút viết, nghiêm trang nghe giảng bài.

Không thể không nói Cao Tuấn là thật sự có chút bản lĩnh, vốn Trình Dương đến là muốn quan sát hành vi của người này, lại nghe cách ăn nói của người này, khảo sát phẩm chất tính cách của ông ta một chút.

Nghe được một lát, lại thật sự nghe hiểu không ít, còn nhặt về không ít tri thức đại số đã sớm trả lại cho giáo viên cấp ba ngày xưa.

Cậu đánh dấu mấy chỗ không nghe hiểu, chuông hết giờ vừa kêu một cái, là lập tức cầm vở đi hỏi giáo sư Cao.

Giáo sư Cao đeo kính viễn thị lên, nhận lấy vở, kiên nhẫn giải đáp từng chút một.

Trình Dương cố ý giả đò ngu dốt, có vấn đề cứ lăn qua lộn lại hỏi mấy lần, giáo sư Cao giảng cho cậu giảng đến nỗi mồ hôi đầy đầu, lại vẫn không giảng sao cho cậu hiểu được.

Ngay cả như vậy, giáo sư Cao cũng không có biểu hiện ra chút thái độ không kiên nhẫn nào.

Lúc này, phần lớn học sinh đã rời khỏi phòng học, chạy đến tiết học tiếp theo.

Trình Dương nhìn giáo sư già hòa ái dễ gần, trong lòng thở dài, phương hướng điều tra của họ thực sự sai rồi sao, vị giáo viên này, thấy thế nào đều là người sẽ không làm thất vọng nghề nghiệp này của ông ấy.

Phải biết rằng, đối với giáo sư mà nói, thì sinh viên khoa chính quy căn bản là không hề có chút "giá trị" nào, rất nhiều giảng viên khi lên lớp dạy sinh viên khoa chính quy đều khá có lệ, có người chỉ đọc Ppt, có người chỉ đọc sách giáo khoa, người trực tiếp để cho học sinh tự học càng không phải là ít.

Trong hoàn cảnh chung như thế, một vị giáo sư có thể nghiêm túc trả lời từng câu hỏi của sinh viên khoa chính quy như này, còn rất hiếm có.

Trình Dương suy tư, nói một câu cảm ơn với giáo sư Cao.

Giáo sư Cao lại không từ trên mặt cậu nhìn ra biểu hiện đã nghe hiểu, thở dài, lắc lắc đầu: "Như vậy đi, em đi cùng tôi đến văn phòng, tôi lại giảng kỹ cho em một lúc."

Trình Dương tự nhiên mừng rỡ là lại có thể tìm hiểu sâu hơn về ông ấy một phen, vừa định đáp ứng thì điện thoại của giáo sư Cao đã vang lên.

Ông ấy nghe điện thoại, đáp lạ vài tiếng, hẳn là có việc gấp, xin lỗi mà nhìn về phía Trình Dương.

Trình Dương vội nói: "Em không có việc gì, ngày mai em lại đến thỉnh giáo thầy."

"Cũng có thể thảo luận với bạn học trước một chút." Giáo sư Cao nói.

Trình Dương gật gật đầu.

Giáo sư Cao đeo ba lô lên, vội vàng đi rồi.

Trình Dương nhìn theo bóng lưng đi xa của ông ấy, nghĩ, đợi lát nữa có thể trao đổi tình báo một chút với Chu Khuyết Đình, vừa đeo cặp sách đi ra phòng học, thì bên tai đã vang lên một tiếng to như sấm:

"*Đồ ăn a."

*đồ ăn: ý chỉ người yếu, kém trong một lĩnh vực gì đó.

Trình Dương ngẩng đầu, trên tay bạn học nam kia đang cầm bóng rổ, "bang" một cái ném cho cậu.

Cậu giơ tay đón được, lại ném lại: "Đặc biệt đứng đợi tôi, chỉ để trào phúng câu này?"

Bạn nam đón bóng, đỉnh trên ngón trỏ xoay một vòng, không chút để ý vỗ hai lần, mới nói: "Tôi giảng đề cho anh, anh chơi bóng với tôi, thế nào?"

"Chẳng ra gì." Trình Dương quay đầu đi luôn.

Bạn nam kia vội đuổi theo cậu, hỏi: "Vì sao? Hai mươi centimet mà ngay cả bóng cũng không dám chơi?"

Trình Dương nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu ta một cái, xách lên hai bên của cái váy, làm bộ muốn xốc lên.

Bạn nam cuống quít lui về phía sau một bước.

Trình Dương lắc đầu, vươn một ngón tay thon dài, lắc lắc: "Em trai, em quá non."

Mặt bạn nam tối sầm, đột nhiên đẩy Trình Dương áp đến góc tường, ngũ quan tuổi trẻ anh tuấn tiến đến trước mặt Trình Dương: "Anh nói ai đó? Đừng ép tôi......"

Đôi mắt của Trình Dương chớp cũng chưa chớp một chút.

"......!Ha!" Bạn nam dùng một tiếng cười nhạo để che giấu sự xấu hổ, "Lỗ tai của anh cũng đỏ rồi kia kìa!"

Trình Dương không thèm tranh cãi miệng lưỡi với cậu ta, vươn tay.

Bạn nam trơ mắt nhìn ngón tay thon dài kia của Trình Dương thoảng qua trước mắt, rồi chọc lên cơ ngực của mình.

"***!" Suýt chút nữa là bạn nam đã nhảy dựng lên, nhanh chóng nhảy ra xa.

Nhưng Trình Dương lại chỉ là đẩy cậu ta ra một cách nhẹ nhàng mà thôi.

"Chơi không nổi cũng đừng chơi." Trình Dương lại cười nhạo bạn nam một câu, mới quay người đi về hướng ra ngoài trường học.

Bạn nam liên tiếp vấp phải trắc trở, hậm hực đập đập quả bóng xuống đất, lớn tiếng nói với bóng dáng của Trình Dương: "Cẩn thận không là tôi nói bí mật nhỏ của anh cho người khác đấy!"

Trình Dương không quay đầu lại, đưa lưng về phía bạn nam, giơ ngón giữa lên, vừa lòng mà nghe được phía sau vang lên một tiếng "***".

Người trẻ tuổi thật là có sức sống a, Trình Dương sung sướиɠ nghĩ, đùa giỡn đùa giỡn bạn học nam còn rất thú vị.

Cái ý niệm này vừa mới nhảy ra thì cậu đã nhận được cuộc gọi của Chu Khuyết Đình.

"......" Không hiểu sao lại thấy hơi chột dạ, sau khi nghe máy, giọng cậu có chút hụt hơi, nói, "Chuyện gì a?"

"Muốn giao lưu một chút tiến triển với cậu......" Chu Khuyết Đình hơi khựng lại, "......!Quấy rầy cậu à?"

Trình Dương cười gượng: "Tôi lại không có việc gì, có thể quấy rầy chuyện gì chứ?"

Chu Khuyết Đình như suy tư gì: "Đúng vậy, có thể quấy rầy đến chuyện gì của cậu đây?"

"......! Tạm thời tôi không phát hiện ra giáo sư Cao có vấn đề gì, ít nhất, ở trên lớp học là rất bình thường, thái độ nói chuyện với học sinh cũng rất ôn hòa." Trình Dương mượt mà mà chuyển đề tài, "Đợi thêm hai ngày nữa, tôi sẽ đến văn phòng của ổng hỏi chuyện, nhìn nhìn lại tác phong của ông ấy trong lúc ở riêng xem sao."

Chu Khuyết Đình "Ừ" một tiếng, thuận theo đề tài của Trình Dương nói: "Chỗ của tôi thì đã tiếp xúc được hai người đồng môn của Trương Ninh, cảm xúc của họ cũng đều ổn định, nhìn không ra có gì dị thường."

Trình Dương nói: "Khó trách lúc trước cảnh sát lại kết án nhanh như vậy, họ cho rằng việc Trương Ninh điên chỉ là do năng lực thừa nhận của tâm lý cậu ta quá yếu."

"Nhưng tôi vẫn cảm thấy còn có vấn đề gì đó." Chu Khuyết Đình có một loại trực giác, chỉ cần cởi bỏ được bí ẩn về lý do Trương Ninh phát điên , là có thể phá được vụ án Thường Thường rơi lầu.

Trình Dương tán đồng nói: "Lại đào sâu hơn đi, có lẽ sẽ có thu hoạch."

Chu Khuyết Đình nói: "Cậu chú ý cẩn trọng một chút,cho dù có phát hiện cái gì cũng không cần chọc giận đối phương."

Trình Dương đáp một tiếng "Được", sau đó từ từ đi bộ về phòng trọ, gọi cơm hộp xong, cậu nằm ở trên giường, khép lại đôi mắt, hồi ức nhất cử nhất động của giáo sư Cao.

Cậu chưa từng được tiếp thu huấn luyện về điều tra chuyên nghiệp, chỉ có thể dùng loại biện pháp ngốc nghếch này, từng chút một mà tra xét về dấu vết có khả năng lưu lại.

Sau một lúc lâu, cậu ngậm ngùi thở dài, cái vị giáo sư Cao này, thấy thế nào đều là kiểu người hiền lành có thể không phân trên dưới với Chu Khuyết Đình.

Làm sao mà lại nghĩ tới Chu Khuyết Đình nữa?

Trình Dương vội vàng thả chậm lại hô hấp, phóng không đầu óc, rất nhanh đã ngủ rồi.

Hôm sau.

Mới sáng sớm, Trình Dương đã nhận được điện thoại của Tưởng Ứng Thần, lúc đó cậu vừa vào trường trong tiếng chuông đầu giờ, đang vội vàng chạy tới phòng học đi học.

"Tin WeChat lúc trước......"

"Không có việc gì, tôi có thể hiểu được." Trình Dương vội vàng đoạt chỗ ngồi, muốn nhanh chóng cúp máy.

Tưởng Ứng Thần lại ấp a ấp úng, như là còn chuyện muốn nói.

"Thụy Ngọc, cậu ấy......!được nghỉ dài hạn, hiếm khi cậu ấy có thời gian rảnh rỗi, tôi muốn đưa cậu ấy đi chơi giải sầu." Tưởng Ứng Thần xin lỗi mà nói, "Tiểu Trình cậu......!hãy ở khách sạn thêm một khoảng thời gian nữa."

Còn có loại chuyện tốt này? Trình Dương thử hỏi: "Phí ăn ở, có thể báo cáo để chi trả sao?"

"......"

"Không được báo sao!" Trình Dương rất là thất vọng.

"......! Báo!" Không biết có phải là Trình Dương bị ảo giác hay không, những lời này được Tưởng tổng nói với giọng có hơi nghiến răng nghiến lợi.

Sau đó, anh ta "tút" một cái, cúp máy, như là đang phát giận.

Trình Dương cười cười, thu di động lại, ngẩng đầu, muốn tìm một chỗ trống, lại chỉ nhìn thấy đầu người mênh mông.

Trình Dương: "......"

Có người vẫy vẫy tay với cậu, ý bảo cậu qua đó.

Cậu đến gần hơn thì thấy, đó chính là bạn học nam ngày hôm qua.

Tên nhóc này, thế mà lại giữ một chỗ cho cậu.

Trình Dương vui vẻ ngồi xuống.

Bạn nam kinh ngạc: "Rối rắm cũng không rối rắm một chút sao?"

"Em trai nhiêu tuổi rồi nha?" Trình Dương cười cười, "Người trưởng thành không ghi thù qua đêm đâu."

Bạn nam thấy hơi bực: "Còn không biết ai lớn ai nhỏ đâu, đừng gọi tôi là em trai mãi thế."

"Cậu chắc chứ?" Ngữ khí của Trình Dương vi diệu.

"Tôi nói rồi, đừng ép tôi, cẩn thận tôi tung bí mật của anh ra đó." Bạn nam đe dọa uy hϊếp.

"Tuyên dương việc tôi là nữ trang đại lão sao?" Trình Dương chớp chớp mắt, thúc giục cậu ta, "Mau đi nha."

Bạn nam trừng mắt nhìn cậu: "Sao mà da mặt anh dày như vậy, không biết e lệ như vậy?"

Trình Dương trầm ngâm: "Vậy là cậu chưa nhìn thấy mông của tôi rồi, còn dày hơn nha."

"......" Bạn học nam sa mạc lời, quay đầu đi đọc sách.

Căn bản là cậu ta không thể theo kịp được mạch não của tên này.

Trình Dương chống cằm, soạt soạt lật sách giáo khoa, cảm giác chán muốn chết.

Ngày thứ hai quay lại lớp học, mệt mỏi.

Cho dù trình độ giảng bài của giáo sư Cao có cao đến mấy đi nữa, có thâm nhập sâu sắc đến mấy đi nữa, cậu cũng không thể khống chế được cơn buồn ngủ.

Vậy là, cậu đơn giản chọn cách đặt một cái báo thức, sau đó nằm ghé lên trên mặt bàn, rồi: "zzZzz......"

Bạn nam kia: "......"

Cứ thế này mà còn muốn thi lên thạc sĩ af! Trách không được phải Thế chiến 2.

Mặt cậu ta đầy vẻ ghét bỏ, nhưng tay lại cởϊ áσ khoác, nhẹ nhàng khoác lên trên người Trình Dương.

Cũng không biết có phải là không khí của loại địa phương kiểu như lớp học phá lệ có thể kí©h thí©ɧ chất lượng giấc ngủ hay không, ngay cả đồng hồ báo thức cùng với chuông tan học đều reo lên rồi mà Trình Dương vẫn không nghe được, một giấc này cậu ngủ tới tận giờ cơm luôn.

Giật mình một cái, tỉnh lại, vừa ngẩng đầu nhìn, trong phòng học đã trống không, chỉ có bên cạnh còn truyền đến âm thanh sàn sạt khi ngòi bút xẹt qua mặt giấy.

Trình Dương ngáp một cái, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, áo khoác từ đầu vai câu chảy xuống.

Cậu sửng sốt một chút, bạn nam dừng bút lại, khom lưng vớt áo khoác lên, cười nhạo một tiếng: "Ngủ như lợn chết."

Cậu ta mặc lại áo khoác, cất dọn giấy bút sách giáo khoa vào cặp sách, đeo lên vai phải, nghiêng đầu nhìn về phía Trình Dương: "Này, đi ăn cơm không?"

Trình Dương ngẩng đầu xem cậu nhóc: "Cậu mời tôi ăn sao?"

"Mời á." Một tay cắm túi, cậu ta không kiên nhẫn đáp.

Trình Dương dùng cặp sách cất sách vở vào, đứng lên.

Khóe miệng bạn nam nhếch lên, cool ngầu cool ngầu mà đi ở phía trước.

Trình Dương đi theo phía sau, nghĩ đến việc hỏi thăm một chút xem văn phòng của giáo sư Cao ở đâu, nếu mỗi ngày đều phải đi học môn đại số thì thật sự, cậu cũng chịu không nổi.

Chi bằng chủ động xuất kích, trực tiếp đến tận nơi thăm dò thì hơn.

Trong lúc cậu còn đang cân nhắc, thì hai người đã đi ra khỏi trường học, đi tới cửa của một quán đồ Nhật.

Trình Dương kinh ngạc: "Không ăn ở căn tin sao?"

"Đã bảo là tôi mời rồi mà." Bạn nam nói, "Sao có thể mời ăn căn tin chứ."

Để một đứa bé mời khách có phải là không được tốt cho lắm hay không? Cho dù là Trình Dương, cũng thấy hơi do dự.

Cậu nhóc lại tưởng là cậu không thích ăn đồ Nhật, đuôi lông mày cậu ta nhướng lên: "Phiền toái muốn chết......!Vậy anh muốn ăn cái gì?"

Trình Dương vừa định nói chuyện, đằng sau đã có một đám người cãi cọ ầm ĩ đi ngang qua họ, tiếng nói của cậu bị bao phủ trong đám người.

Cậu nhóc ghé sát lại một chút: "Anh nói cái gì?"

"Há!" Trong đám người có một thanh niên mày rậm mắt to nhảy ra, bộp một cái, vỗ lên lưng của cậu nhóc, "Mấy ngày nay đều không thấy mày đi chơi bóng, có tình huống a?"

"Biến!" Khuỷu tay cậu nhóc gập lại, thúc về phía sau một cái.

Eo của thanh niên kia vặn một cái, né được, vòng lấy cổ của cậu nhóc, cười hì hì nhìn về phía Trình Dương: "Em dâu, anh tên Bách Lượng! Có rảnh đến xem trận bóng nhá!"

Ý, lại là đội bóng rổ.

Trình Dương tránh né e sợ còn không kịp, ngó lơ cách xưng hô của Bách Lượng, nói với bạn nam: "Chúng ta đổi quán ăn khác đi."

Bạn nam gật đầu, mặt đỏ lên một cách khả nghi, nhỏ giọng lầu bầu: "Mặc cái váy vào rồi thật đúng là coi bản thân là nữ sinh......" Bách Lượng gãi gãi đầu: "Gặp cũng gặp rồi, cùng nhau đi ăn luôn.

Bọn tao chuẩn bị đi quán món cay Tứ Xuyên kia á, thịt luộc thái mỏng nhà đó đặc biệt thơm!"

Trình Dương cười cười, nhưng bước chân càng nhanh hơn.

Nhanh chóng rời xa đám người, Trình Dương thở ra một hơi dài, quay đầu lại nhìn nam sinh ở giữa đám người một mắt, toàn thân hàng hiệu, vẻ mặt cao ngạo, chắc chắn chính là tên tiểu thiếu gia kia, không sai vào đâu được.

Bạn nam nhìn cậu một cái với ánh mắt quái dị: "Anh, sẽ không từng có một đoạn với ai đó trong số họ đấy chứ."

"Cậu vu hãm ai đó." Trình Dương chỉ chỉ chính mình, "Tôi giống như người không phẩm vị như vậy sao?"

Bạn nam đồng ý nói: "Tên Đỗ Nguy kia chính là một con công sặc sỡ, đi đến đâu đều phải có người tiền hô hậu ủng, còn chuyên môn đi thuê đội cổ động viên, để một đám nữ sinh vây quanh chính mình thét chói tai......" Cậu ta xoa xoa đám da gà nổi trên cánh tay.

Trình Dương lại không nghe rõ lời nói phía sau của câu ta, vội hỏi: "Cái nam sinh đi ở trung gian kia tên Đỗ Nguy?"

Bạn nam gật gật đầu: "Anh không biết tên đó sao? Hắn rất nổi tiếng."

"Hắn là thành viên đội bóng trường sao?" Trình Dương hoài nghi nhân sinh.

"Ừ."

Trình Dương trầm tư: "Thế mà lại không phải họ Đường......"

Cả người bạn nam cứng đờ, chậm rãi nhìn về phía Trình Dương.

Trình Dương nói: "Cậu đừng có nói cho tôi là cậu họ Đường nhá."

Bạn nam không nói lời nào.

"......! Dù vậy thì cũng không có khả năng tên Đường Mẫn đi." Trình Dương hậu tri hậu giác nhận ra, cậu thế nhưng lại vẫn luôn quên mất không hỏi tên của thằng nhóc này! "Cậu tên gì?"

"Đường, Mẫn." Da mặt trắng nõn của cậu nhóc lộ ra chút màu xanh mét, "Anh có thù oán với người có tên này, à?"

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Tiểu Trình: Tôi vốn không định câu con cá này......

Tiểu Chu: À.

*Chú thích:

NS: máy chơi game cầm tay Nintendo Switch.

Nguyên văn: "馬冬梅""馬什麼沒"/ "马冬梅""马什么没" /"Mǎdōngméi""mǎ shénme méi"/, trong đó thì 梅 và 没 đều có phiên âm là /méi/: đây là hai câu trong một đoạn đối thoại của bộ phim điện ảnh "Nỗi phiền não của Hạ Lạc" ra rạp từ năm 2015, sau đó diễn biến thành một cách nói đùa mang ý nghĩa kiểu "thôi, cứ ở yên một chỗ đi, chẳng được việc gì cả".

翻车 - lật xe: ngôn ngữ mang, chỉ trường hợp một người vốn nắm chắc thắng lợi trong tay rồi nhưng cuối cùng lại thua một cách bất ngờ.

phượng hoàng nam: từng được dùng để chỉ những bạn nam nhà rất nghèo, nhưng học tập tốt nên thay đổi được số phận, nhưng bây giờ hay được dùng để chỉ những người đàn ông ăn bám vợ, ham ăn lười làm, ăn nhờ ở đậu nhà vợ nhưng lại khinh thường/ ghét bỏ/ không tôn trọng vợ mình.

quý tử: người con trai sau này chắc chắn sẽ làm nên sự nghiệp.

nghiêm sư xuất cao đồ: giáo viên nghiêm khắc sẽ dạy ra được học trò giỏi.

SCI (Science Citation Index) - Danh mục Trích dẫn khoa học: tạp chí thuộc lĩnh vực khoa học tự nhiên, kỹ thuật và công nghệ.

chó cùng rứt giậu: chỉ những kẻ khi bị đẩy đến bước đường cùng, không còn lối thoát thì dễ hành động liều lĩnh, xằng bậy.

Thế chiến 2: chỉ người thi thạc sĩ lần thứ hai vì lần đầu không đỗ.

sát vũ mà về: quay về với sự thất bại/ không đạt được kỳ vọng.

dốc túi tương thụ: truyền dạy mọi thứ (kiến thức, tri thức, kỹ năng,...), không cất giấu.

985: "Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới" được ĐCS Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước CHND Trung Hoa đề ra.

Ivy league: tên gọi chỉ một nhóm 8 trường Đại học hàng đầu nước Mỹ.

đại lão: một người có danh tiếng, chuyên môn cao, được kính trọng trong một lĩnh vực

nào đó.

Viện sĩ: Một chức danh cao quý, được bầu, là thành viên của Viện hàn lâm khoa học có uy tín.

đồ ăn: ý chỉ người yếu, kém trong một lĩnh vực gì đó.

Một chương siêu dài! Tác giả thật sự đã ép khô tôi! ;>

Đây là chương cuối của năm nay rồi! Chúc mọi người đón một cái Tết an lành, vui vẻ và hạnh phúc nhé! ^^

Hẹn gặp lại vào mùng 5 Tết!.
« Chương TrướcChương Tiếp »