Edit: Nguyệt Trường Ly
Trình Dương chạy theo gần một km, thật sự chạy không nổi nữa, hất tay Chu Khuyết Đình ra, hai tay cậu chống lên hai đầu gối, tốc độ hít vào không kịp tốc độ thở ra.
Chu Khuyết Đình lấy ra một tờ giấy đưa cho cậu lau mồ hôi, nói: “Xin lỗi vì làm liên lụy đến cậu, để tôi đi mua cho cậu chai nước.”
Trình Dương xua xua tay, chậm rãi làm hô hấp ổn định lại, sau đó đứng thẳng người dậy, nói một tiếng: “Tạm biệt.” Sau đó muốn nhanh chóng đường ai nấy đi với anh ta.
Mạch não của người này không bình thường cho lắm…… Dù sao cậu không thể hiểu nổi suy nghĩ của anh ta.
Trình Dương vừa nghĩ, vừa tăng nhanh tốc độ bước chân.
Kết quả còn chưa đi được hai bước, thì trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên tiếng gió vù vù, cùng với đó là một tiếng thét thê lương chói tai, hinh như có vật nặng đang rơi từ trên cao xuống.
Trình Dương theo bản năng ngẩng đầu lên, khuỷu tay lại bị người phía sau hung hăng kéo một cái, lảo đảo lùi lại phía sau nửa bước, ngay sau đó, một cơ thể nhỏ gầy lướt qua chóp mũi của cậu, nặng nề đập xuống mặt đất, tro bụi bắn vào đôi mắt cậu, có lẽ còn có mấy giọt máu tươi.
Cậu ngửi thấy mùi rỉ sắt.
Theo phản ứng sinh lý, khóe mắt cậu chảy ra nước mắt, nhưng hai mắt lại làm trái bản năng mở thật to nhìn thấy một màn trước mắt này, trong nháy mắt ấy, đầu óc cậu trống rỗng, theo bản năng quay đầu lại, đối diện với đôi mắt của Chu Khuyết Đình.
Đôi mắt ấy vẫn bình tĩnh như cũ, trấn định, quan tâm nhìn lại cậu, lộ ra một chút ý muốn trấn an, Trình Dương dần ổn định tâm thần, bình tĩnh lại.
Chu Khuyết Đình lôi Trình Dương lùi về phía sau mấy bước, xác nhận cậu không bị kinh sợ, còn có thể đứng vững rồi mới buông tay, tiếp đó, anh quay người tiến lên phía trước, dùng khăn giấy vừa mới rút ra bọc lấy ngón trỏ và ngón giữa, dán lên gáy của người vừa rơi xuống lầu, mấy giây sau, không cảm nhận được mạch đập, xác định người này đã tử vong tại chỗ.
Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía Trình Dương, chậm rãi lắc lắc đầu.
Sắc mặt Trình Dương trắng như tuyết, ánh mắt dần trở trên lạnh lẽo.
Thi thể nằm trên mặt đất, là của một đứa nhỏ, khuôn mặt vẫn còn non nớt.
Chu Khuyết Đình cất khăn giấy đi, ngay trong lúc máu bắt đầu chảy ra từ hộp sọ của người rơi lầu, anh bắt đầu chụp hơn mười bức ảnh từ các góc độ khác nhau, ngoại trừ tư thế của thi thể, chỗ chảy máu, toà nhà cao tầng nơi thi thể rơi xuống, quần chúng đang nghỉ chân xung quanh, thì anh còn tập trung chụp lại một số chi tiết, ví dụ như vết thương dưới cổ áo, chiếc di động rơi cạnh người.
Cuối cùng anh lùi về phía sau một bước, nhìn xung quanh một vòng, thấy người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ, anh mới nhíu nhíu mày.
Nhìn về phía Trình Dương, anh trầm giọng nói: “Xin lỗi nhé, lại phải làm phiền cậu rồi, cậu gọi báo cảnh sát đi, tôi bảo vệ hiện trường.”
Trình Dương biết tính nghiêm trọng của sự việc, gật gật đầu, nhanh chóng gọi 110.
Mạng người quan trọng, cảnh sát đến rất nhanh, bảy tám người cảnh sát nhân dân dùng dải cảnh giới màu vàng bao quanh hiện trường, một người cảnh sát tuổi không lớn, tóc lại hơi thưa thớt đến cảm ơn họ đã hỗ trợ bảo vệ hiện trường, biết được hai người họ cũng chỉ nhìn thấy cảnh đứa bé rơi xuống chứ cũng không biết rõ tiền căn hậu quả, sau khi lấy được phương thức liên hệ của hai người thì đã báo rằng họ có thể về được rồi.
Người cảnh sát nhân dân đầu trọc cảm thán: “Trẻ em bây giờ ấy à, khả năng chịu áp lực thật sự không tốt lắm, chỉ trong khu vực này của chúng ta, năm nay đã có ba đứa nhảy lầu rồi.”
“Cô bé này không phải là nhảy lầu.”
“Đây là một vụ án gϊếŧ người.”
Trình Dương và Chu Khuyết Đình đồng thời mở miệng, tiếng nói chồng lên nhau, người sau giật mình, quay đầu nhìn về phía Trình Dương.
Trình Dương chau mày, nhìn thi thể non nớt cách đó không xa, lẩm bẩm: "Cô bé, nhìn qua không lớn lắm.”
“Cao lắm mới học đến trung học cơ sở." Cảnh sát nhân dân dùng tay chải chải tóc về phía sau, giữa kẽ những ngón tay lại rớt xuống một cây tóc, lại không có thời gian để ý, khẽ nhíu mày nói, “Hai người nói cô bé không phải là tự sát, điểm nào cho thấy điều đó?”
Trình Dương trầm mặc mím môi, lại không chịu nói chuyện.
Chu Khuyết Đình nhìn cậu một cái, ngửa đầu nhìn nhìn tòa nhà cao tầng bên cạnh, mới nói: “Thường khi nhảy lầu thì hai chân sẽ chạm đất trước, nhưng gáy cô bé này lại chạm đất trước.”
“Tôi biết điều này, người nhảy lầu cũng sẽ có bản năng cầu sinh mà, tuy nhiên không chắc chắn vì nếu ý chí muốn chết của cô bé quá kiên định...” Cảnh sát đầu trọc làm mẫu tư thế hai tay mở ra ngửa ra sau, “Giống như thế này, phi thường kiên quyết rồi nhảy xuống, cũng sẽ khiến gáy chạm đất trước.”
“Đầu tiên, không nói đến chuyện đứa bé nhỏ tuổi như vậy gần như là không thể chống cự được loại bản năng muốn cầu sinh được khắc vào trong gen này, anh có nhìn thấy những dấu vết màu xanh tím lộ ra từ cổ tay áo và cổ áo của bé không? Đây là một đứa trẻ đang phải chịu đựng bạo lực gia đình hoặc là bạo lực học đường.”
“Như vậy không phải là càng có lý do để tự sát sao?”
“Nếu vậy thì cô bé sẽ không có ý định báo cảnh sát.” Chu Khuyết Đình nhìn điện thoại di động rơi xuống bên cạnh cánh tay của cô bé, nói, “Từ tầng lầu cao như vậy rơi xuống, người đã tử vong ngay lập tức, nhưng di động lại chỉ hơi bị xước ở rìa màn hình, rõ ràng chủ nhân của chiếc điện thoại này vẫn luôn nắm chặt nó.
Một người muốn tự sát, trước khi chết hẳn là sẽ không có tâm tình chơi di động, kiểm tra nhật ký cuộc gọi gần nhất của cô bé một chút xem.”
“Được rồi.” Người cảnh sát nhân dân đầu trọc vừa suy nghĩ hai người này chẳng lẽ là tổ hợp gì đó, *Holmes và đậu phộng? Vừa chờ pháp y chụp ảnh xong, nhanh chóng đeo bao tay trắng vào, nhặt di động lên, bật lên thì phát hiện điện thoại đang ở trong trạng thái khóa màn hình.
Nhíu nhíu mày, thử dùng vân tay của cô bé để giải khóa, thế mà lại có thể mở được một cách thuận lợi.
Trên màn hình di động đột ngột xuất hiện giao diện nhật ký cuộc gọi, cuộc gọi gần nhất đúng là gọi cho 110.
Con ngươi của cảnh sát đầu trọc co rụt lại, quay đầu nhìn về phía pháp y, trải qua bước đầu kiểm tra, pháp y khẳng định nói: “Không những là gϊếŧ người, khả năng rất lớn là hung thủ không chỉ có một.”
Cảnh sát nhân dân đầu trọc hít một ngụm khí lạnh, chạy chậm đến trước mặt của Chu Khuyết Đình và Trình Dương, nói: “Thật sự bị hai người nói đúng rồi……Vụ án này sợ là phải chuyển giao lại cho đội cảnh sát hình sự.”
Chu Khuyết Đình mím môi, vừa định nói thêm gì đó, cảnh sát đầu trọc lại ngượng ngùng nói: “Nơi này dù sao cũng là hiện trường vụ án, các cậu vẫn nên nhanh chóng đi khỏi đây đi.”
Tay Chu Khuyết Đình với vào trong lòng, chuẩn bị đào giấy chứng nhận ra: “Kỳ thật tôi là……”
Thám tử tư nổi tiếng nhất thủ đô sao? Trình Dương dùng khuỷu tay đâm Chu Khuyết Đình một cái, Chu Khuyết Đình ngừng lại, quay đầu lại nhìn Trình Dương, trên mặt là dáng vẻ dò hỏi.
“……” Trình Dương nói, “Chúng ta nên đi thôi, không nên làm trì hoãn công việc phá án của đồng chí cảnh sát.”
Anh cảnh sát nhân dân chào một cái: “Yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, trả cho người chết một công lý.”
“Cảm ơn anh.” Trình Dương gật gật đầu, kéo người có vẻ không quá nguyện ý, Chu Khuyết Đình, rời đi.
Đi ra xa hơn một trăm mét, Chu Khuyết Đình nhịn không được hỏi: “Cậu không muốn điều tra rõ nguyên nhân chết của cô bé kia sao?”
Trình Dương lắc đầu: “Đó là công việc mà cảnh sát phải làm.”
“Tôi là cố vấn của Cục Công An.”
“……” Trình Dương nghe đến bật cười, thân phận của cái người này thật đúng là nhiều.
Cậu hơi hờ hững nói: “Vậy anh đi tra đi, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi chứ?”
Chu Khuyết Đình sửng sốt: “Cũng đúng.”
Trình Dương từ từ kéo ra khoảng cách với anh, nói: “Cứ như vậy đi, tạm biệt.” Nói xong quay người, đi về hướng trạm đỗ của xe taxi cách đó không xa.
Chu Khuyết Đình móc ra một que kẹo nhét vào trong miệng, ngậm lấy kẹo, nhìn bóng lưng của Trình Dương, trầm ngâm suy nghĩ.
Trình Dương cất bàn tay đang để cạnh người vào trong túi, lặng lẽ cuộn chặt thành nắm đấm.
Mỗi ngày đều có nhiều người chết như vậy, liên quan gì đến cậu chứ? Huống chi còn là một đứa trẻ mới tuổi vị thành niên, vị thành niên yếu ớt.
Người lớn lúc nào cũng nói sẽ bảo vệ những đứa trẻ, nhưng chỉ có trẻ em mới biết, rất nhiều lúc chúng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Rất nhanh thì xe đã đến rồi, Trình Dương thở phào một hơi, kéo cửa xe ra, lên xe, theo bản năng liếc mắt nhìn kính chiếu hậu một cái.
Chu Khuyết Đình như đang suy tư điều gì, đứng ở tại chỗ, thân hình anh ta càng lúc càng nhỏ, rồi sau đó anh ta quay người, như là lại quay trở về hiện trường vụ án.
Trình Dương thu lại tầm mắt, nắm chặt điện thoại di động trong lòng bàn tay, dựa đầu lên cửa sổ xe nhắm mắt lại.
Cậu chỉ là một kẻ ích kỷ thôi, cậu mới không có trái tim tràn ngập chính nghĩa và thiện lương kia đâu.
Chu tiên sinh, cứ tạm biệt như vậy đi, chúng ta không phải người chung đường.
Nghĩ vậy, cậu tìm ra danh thϊếp của Chu Khuyết Đình, định là khi nào đi qua thùng rác sẽ trực tiếp vứt đi.
Kẹp giữa hai ngón tay, đang định vứt đi thì lại phát hiện mặt sau của danh thϊếp không biết từ khi nào có thêm một hàng chữ viết tay.
"Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số."
(Ý Chu Khuyết Đình muốn nói là khi hai người mới gặp nhau thì anh ấy đã thấy họ hợp nhau hơn tất cả những người khác trên thế giới này rồi?)
Trình Dương ngẩn ra, nhưng khi đi qua cái thùng rác tiếp theo, cậu lại vẫn giơ tay lên, ném bay tấm danh thϊếp ra.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tiểu Trình: Tôi chỉ là chủ của một ao cá rộng mênh mông không có tình cảm mà thôi, tạm biệt ngài nhé.
Tiểu Chu: Tôi cũng muốn làm cá, tôi cũng muốn, chọn tôi đi.
*Chú thích:
福尔摩斯和花生 /Fúěrmósī hé huāshēng/ - Holmes và đậu phộng: chỉ tổ hợp thám tử Holmes và bác sĩ Watson trong truyện trinh thám nổi tiếng Sherlock Holmes của tác giả Conan Doyle, nhưng ở đây người cảnh sát đã nói nhầm do trong tiếng Trung Watson (华生 /huá shēng/) và đậu phộng (花生/huāshēng/) có phiên âm gần giống nhau.
金风玉露一相逢,便胜却人间无数 - Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô sổ: Theo google, đây là câu thơ trong bài thơ "Thước kiều tiên" của Tần Quán, dùng để nói về mối tình trung trinh không bao giờ thay đổi như của Ngưu Lang, Chức Nữ vậy..