Chương 2.1

Vừa dứt lời, tròng mắt Thẩm Thời Nguyệt bỗng nhiên co rụt lại, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Nghiêm Phong Nhiên.

Im lặng nửa ngày, cậu mới lấy hết can đảm, hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Nghiêm Phong Nhiên, anh đừng nói bậy, cùng lắm thì tôi để anh đánh lại, không phải anh thích Phương Ninh sao?”

Vừa dứt lời đã thấy thiếu niên xinh đẹp thấy chết không sờn nhắm mắt lại, rất phối hợp nghiêng mặt sang một bên.

Phản ứng này làm Nghiêm Phong Nhiên dở khóc dở cười, vẫn giơ tay lên nhưng chỉ là nhẹ nhàng vuốt ve một chút trên mặt Thẩm Thời Nguyệt, cùng lúc đó, hắn cảm giác được thân thể của thiếu niên hơi run rẩy.

Mắt Nghiêm Phong Nhiên tối lại, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của thiếu niên, khẽ cười ra tiếng.

Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, trong nhất thời chóp mũi dường như chạm vào nhau, tầm mắt Nghiêm Phong Nhiên càng thêm tối lại, đặt trán lên vai Thẩm Thời Nguyệt, một bàn tay vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên, một tay khác nhẹ nhàng miêu tả trên khuôn mặt ướt dầm dề.

“Tôi nói nghiêm túc, đột nhiên tôi phát hiện, cậu đẹp hơn Phương Ninh nhiều.” Nghiêm Phong Nhiên cười nói: “Hay là cậu để tôi làm cậu một lần, sau này tôi sẽ không bao giờ tìm cậu gây chuyện nữa.”

Cái tên này đang nói linh tinh gì vậy?

Thẩm Thời Nguyệt cảm thấy cực kỳ nan kham, giãy giụa muốn xoay đầu, đôi tay giơ lên đẩy người trước mặt ra, lại phát hiện tên này giống như một ngọn núi vậy, không hề sứt mẻ, tức giận đến mức nghiến răng, thẹn quá hóa giận nói: “Anh nằm mơ đi! Cái đồ tra nam, sao lại dễ dàng di tình biệt luyến như vậy, mau thả tôi ra, anh cút cho tôi!”

Hai tay đang xô đẩy trước ngực dường như không có sức vậy, lại dễ dàng nhiễu loạn đến tâm cảnh của Nghiêm Phong Nhiên, hôm nay hắn cứ như bị hạ cổ, không, là do tiểu thiếu gia trước mặt này thật sự là trông quá thiếu làm.

Yết hầu Nghiêm Phong Nhiên chuyển động, chỉ cảm thấy thân dưới cứng đến nỗi sắp nổ mạnh, vốn dĩ hắn cũng không phải xử nam ngây thơ gì, ngay từ đầu coi trọng Phương Ninh cũng chỉ vì đối phương phù hợp với khẩu vị của hắn, đến nỗi di tình biệt luyến Thời Thời Nguyệt nói, càng làm hắn không nhịn được mà bật cười, từ khi nào mà hắn lại có thứ như tình cảm vậy.

Tiểu thiếu gia trong lòng còn không biết sống chết mà vặn vẹo giãy giụa, ngọn lửa tìиɧ ɖu͙© trong mắt Nghiêm Phong Nhiên lúc càng cháy, nổi tính tình lên, trực tiếp ôm Thẩm Thời Nguyệt chặt hơn, thân dưới cứng rắn nóng rực cách quần áo đυ.ng vào bụng nhỏ mềm mại của đối phương, cảm giác người trong lòng bị dọa đến mức ngừng giãy giụa, phảng phất là có được sự cho phép, Nghiêm Phong Nhiên rốt cuộc không nhịn được nữa, hung hăng hôn lên cánh môi mềm mại của thiếu niên.

Mới đầu đây là một nụ hôn hung ác, đáy mắt Nghiêm Phong Nhiên ẩn chứa tàn nhẫn, nghiền nát cánh môi mềm mại của thiếu niên, thừa dịp Thẩm Thời Nguyệt sững sờ, duỗi đầu lưỡi vào trong miệng cậu.