Chương 34

Tạ Ngu cho rằng, theo như lời Đoạn Tu Hàn nói chữa thương có thâm ý khác.

Sự thật chứng minh hắn đoán một chút không sai.

Đoạn Tu Hàn lại lần nữa ôm lấy eo Tạ Ngu, ngước mắt nhìn, ánh mắt tựa như dã thú theo dõi con mồi, nhẹ giọng nói: "Xem ra sư tôn thích tư thế này....."

Không, hắn không thích.

Đối mặt với khıêυ khí©h của Đoạn Tu Hàn, Tạ Ngu không chút nào dao động.

Tuy rằng hắn thừa nhận Đoạn Tu Hàn lớn lên rất đẹp, nhưng là có bả a!

Hắn thật sự không hạ thủ được.

"A Hàn, ngươi lại vượt mức rồi" Tạ Ngu thanh âm lạnh xuống.

Đoạn Tu Hàn biết nếu cứ tiếp tục thì Tạ Ngu chắc chắn thẹn quá thành giận, nhưng hắn thật sự là nhịn không được.

Bụng nóng bỏng như là muốn nổ ra, Tạ Ngu hơi thở hô hấp nóng rực như lửa đốt, khuôn mặt luôn là xinh đẹp mê người như vậy, ngữ khí mang chút ý giận vô tình mà câu lấy tiếng lòng hắn.

Hắn muốn tiến vào thân thể sư tôn, nếm hết niềm vui thân mật như cá với nước.

Muốn sư tôn vĩnh viễn là thuộc về hắn.

Đoạn Tu Hàn ngẩng đầu nhìn Tạ Ngu, thanh âm trầm thấp mà mất tiếng: "Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, sư tôn không cần thẹn thùng, có thể.... tận tình mà chà đạp đồ nhi."

Tạ Ngu giống như năm đạo thiên lôi giáng xuống đỉnh đầu, cái gì gọi là không phải lần đầu tiên? Hắn như thế nào không biết cùng Đoạn Tu Hàn phát sinh cái gì.

Thiếu niên ôm cổ hắn, giây tiếp theo cường thế hôn lên trên bờ môi mỏng của Tạ Ngu, Tạ Ngu lúc này như ở trong mộng mới tỉnh.

Hắn xoay người đứng lên, đối với Đoạn Tu Hàn hơi kinh ngạc trầm giọng nói: "Còn cần bổn điện nhắc nhở ngươi một lần nữa sao? Không nên làm những chuyện không nên làm."

"Cái gì là chuyện không nên làm...." Đoạn Tu Hàn áo sam nửa lộ ra, khuôn mặt tinh xảo mà tuấn lãng hiện lên bi thương, hốc mắt không hiểu sao mà đỏ lên, "Đêm đó sư tôn không phải thực thích đồ nhi sao?"

Đêm đó..... Rốt cuộc là hắn mất trí nhớ, hay là Đoạn Tu Hàn thất trí.

【 ký chủ, phản diện đã chịu vị dược đệ nhất ảnh hưởng, ngày ấy uống xong rượu về sau liền lâm vào trong mộng, đại khái là mơ thấy chút đồ vật có nhan sắc, hơn nữa tin là thật. 】 hệ thống chuyên nghiệp mà giải thích nói.

Tạ Ngu chỉ chỉ chính hắn: 【 ngươi đừng nói hắn mơ thấy cùng ta.....】

【 đúng vậy đó, ký chủ ngài nói chuẩn. 】 hệ thống cẩn thận mà nói.

Thao, này thật đúng là hiểu lầm to lớn.....

Vậy hắn hiện tại là muốn đánh vỡ ảo tưởng Đoạn Tu Hàn, hay là nên xoa đầu hắn a....

Vạn nhất một cái không cẩn thận hắc hóa giá trị lại tăng thì làm sao bây giờ?

Đoạn Tu Hàn quỳ trên mặt đất, bò hướng qua đi ôm lấy đùi Tạ Ngu, hai má ửng hồng càng thêm mà câu nhân tâm phách.

"Sư tôn.... Đồ nhi thật sự là khó chịu.... Giúp giúp đồ nhi được không?" Thanh âm giàu từ tính lại mang theo mị hoặc quả thực chính là một cái đòn nghiêm trọng, Tạ Ngu phát hiện thấy hắn nghe lời khó nghe.

Hệ thống như là tìm thấy địa lục mới, cao giọng thét to: 【 nha nha, ký chủ ngài thật vất vả nha, vừa rồi không phải còn nói không làm khó được sao? 】

Tạ Ngu dựng lông, cắn răng nói: 【 ngươi cũng muốn bị khai trừ? 】

Hệ thống im tiếng.

【 không được, ta thân phận pháo hôi này sao có thể làm bẩn thân hình phản diện đại nhân tôn quý đâu? Ngươi cần phải tìm tới biện pháp đem dược tính trong tiểu Hàn Hàn áp xuống đi. 】 đến lúc ta nhịn xuống không được đem phản diện thao thì làm sao bây giờ?

Hệ thống suy tư một lát sau, thật cẩn thận mà nói: 【 nếu không.... Ký chủ ngài giúp hắn? 】

Tạ Ngu: 【 giúp như thế nào? 】

【 liền, dùng tay giải quyết một chút. 】

Tạ Ngu hít hà một hơi: 【 này....... Không tốt lắm đâu. 】

Hệ thống: 【 không có biện pháp đâu, cốt truyện xuất hiện một chút lệch lạc, bất quá không quan hệ, ký chủ kịp thời sửa đúng liền hảo. 】

Đúng vậy, trong nguyên tác không nói tới phản diện nhớ thương cúc hoa sư tôn hắn....

Tạ Ngu mặt lộ vẻ khó xử, nhìn về phía Đoạn Tu Hàn vẫn luôn dính hắn không bỏ, ánh mắt khó nhịn không nói, trên da thịt trắng nõn toàn là mồ hôi nóng toát ra, hắn vẫn luôn dùng gương mặt cọ cọ vòng eo mình, như là động vật tìm kiếm cái ôm cùng sự quan tâm.

Tâm lý đấu tranh thật lâu, Tạ Ngu vẫn là hạ tâm mà tới.

Còn không phải là giúp người giải tỏa sao? Cũng không phải là chuyện gì khó khăn, huống chi Đoạn Tu Hàn bởi vì tìиɧ ɖu͙© mà chịu tra tấn đều là do hắn, hắn vẫn là muốn làm chút gì để giảm bớt thống khổ của Đoạn Tu Hàn.

Vì thế, Tạ Ngu cứng đờ mà ngồi xuống, nhìn chằm chằm thiếu niên đồ vật gì đó dưới lớp quần áo, chậm rãi che lại.

Liền tính là cách lớp vải dệt, Tạ Ngu cũng có thể cảm giác được nhiệt độ gần sát bàn tay, Đoạn Tu Hàn hiển nhiên là kinh ngạc một chút, không thể tin tưởng mà lẩm bẩm: "Sư tôn......."

"Đừng lên tiếng." khuôn mặt diễm lệ của Tạ Ngu nhiễm một mạt tái nhợt, lúng túng mà quay đầu.

Đoạn Tu Hàn vui sướиɠ cùng rung động trong lòng căn bản vô pháp dùng ngôn ngữ kể ra, không nghĩ tới Tạ Ngu sẽ chủ động hầu hạ hắn.

Cũng chỉ là đem tay phóng đi ra mà thôi, Đoạn Tu Hàn cũng đã hưng phấn mà sắp nổi điên.

Tạ Ngu ngay sau đó đem bàn tay đi vào, bị kích cỡ hình dung ra dọa tới kinh sợ.

Đoạn Tu Hàn này cũng quá..... Thật đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát a.

"Ân.. A a.. Sư tôn..."

Thiếu niên ghé vào trên vai Tạ Ngu, phát ra tiếng rêи ɾỉ vui thích khó nhịn, tay chặt chẽ mà túm chặt cổ áo Tạ Ngu.

Tạ Ngu chỉ là lung tung cử động vài cái, thân thể Đoạn Tu Hàn liền biểu hiện cực kỳ mẫn cảm, mới không đến một lát liền toàn thân co rút mà ngã vào trong lòng ngực hắn, lòng bàn tay bị làm ướt.

Tạ Ngu thở phào một hơi, cũng may Đoạn Tu Hàn vẫn còn non lắm, cứ như vậy đùa giỡn một chút cũng xong việc.

Sau khi tay Tạ Ngu rời đi, Đoạn Tu Hàn vừa mới xong dư vị còn chưa hết, chỉ cảm thấy hư không lại bất lực.

Đoạn Tu Hàn ý hãy còn chưa hết mà liếʍ liếʍ môi, ở bên tai Tạ Ngu nói giọng khàn khàn: "Sư tôn làm cho đồ nhi thật thoải mái."

Tạ Ngu đang ngồi mà trong lòng vẫn không loạn, nghiêm túc nói: "Lần sau chính mình giải quyết, vi sư chỉ giúp ngươi lần này thôi."

"Chỉ là đồ nhi cảm thấy còn chưa đủ....." Thiếu niên hô hấp càng thêm chặt chẽ dồn dập, đôi mắt mờ mịt chợt mất đi khống chế, khó dằn nổi mà cúi người đem Tạ Ngu áp đảo trên mặt đất.

Một cái hôn ngọt ngào hôn xuống trước khi Tạ Ngu kịp phản ứng lại đây, thiếu niên thân thể nóng rực, môi lại lạnh lẽo mềm mại, thanh hương nhàn nhạt hỗn loạn.

Tạ Ngu ngẩn tại chỗ, Đoạn Tu Hàn không chút nào thương hại mà cạy ra khoang miệng hắn, càng thêm ham muốn thâm nhập mà xâm chiếm hắn.

Trên người quần áo bị rút đi một nửa, thiếu niên buông tha môi hắn, đem đầu vùi ở trước ngực mυ"ŧ vào địa phương kia.

Đang một tiếng hừ nhẹ ngọt nị từ trong miệng toát ra, Tạ Ngu mới đột nhiên tỉnh táo lại, một khắc bật dậy đem Đoạn Tu Hàn văng ra.

Tạ Ngu sắc mặt bởi vì xấu hổ buồn bực cùng phẫn nộ đỏ lên, một cái tát lạnh lùng đánh lên trên mặt Đoạn Tu Hàn.

"Cút!"

Theo một tiếng gầm lên, cũng chỉ có thể nghe thấy —— tí tách, tí tách.

Không khí yên tĩnh mà chỉ còn lại có tiếng vang giọt nước từ trên đỉnh sơn động nhũ thạch rơi xuống phiến đá thanh thúy vang, nguyên bản không khí ái muội kiều diễm bỗng nhiên trở nên đông lạnh.

Đoạn Tu Hàn nghiêng mặt, thấy không rõ biểu tình.

Chỉ có thể cảm giác được một cỗ hàn khí quanh thân quấn lấy.

Tạ Ngu thở hổn hển, tựa hồ mới ý thức được chính mình làm cái gì —— hắn đánh Đoạn Tu Hàn.

Bởi vì Đoạn Tu Hàn dám hôn hắn.

Thanh âm lạnh lẽo vô tình lại lần nữa vang lên: "Ngươi còn dám làm ra chuyện này, vi sư liền đem ngươi trục xuất sư môn!"