Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Pháo Hôi Quải Chạy Nữ Xứng

Chương 1

Chương Tiếp »
Tòa thành Trục Lãng nguy nga, dòng sông Quỳnh Thương ầm ầm chảy xiết.

Con sông lớn đổ về phía đông, một chiếc thuyền lớn tiến vào bến cảng chật ních tàu thuyền.

Trên boong thuyền, dòng người đông đúc, gánh trên vai hành lý, ánh mắt tràn đầy hy vọng hướng về tòa thành hùng vĩ.

“Là Trục Lãng Thành! Cuối cùng chúng ta đã đến Trục Lãng Thành rồi!”

Người nói chuyện đầy phấn khởi, ánh mắt dừng lại trên bức tường thành cao lớn một lúc, từ từ ngước lên nhìn về phía những dãy núi trùng điệp phía sau thành. Dãy núi cao vυ"t chạm mây, khi trời quang mây tạnh, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của những đình đài lầu các ẩn hiện trong mây, đó chính là nơi tọa lạc của Thiên Cơ Môn, môn phái tu tiên mà bao nhiêu phàm nhân ngưỡng vọng!

Thiên Cơ Môn ngàn năm, con đường cầu tiên trăm năm.

Năm nay chính là ngày Thiên Cơ Môn mở ra Trắc Linh Thạch, tuyển chọn đệ tử! Những người trên con thuyền này, từ lão nhân tóc bạc đến thanh niên còn trong tuổi thiếu thời, đều hướng về Trục Lãng Thành mà đến.

“Còn đứng ngẩn ra làm gì, mau đi thôi!” Trên boong thuyền vang lên tiếng thúc giục, những người mơ tưởng đến cuộc sống tiên nhân vội vàng gãi đầu, nhảy xuống boong thuyền, hòa vào dòng người, như những con cá bị dòng nước sông cuốn đi, lao nhanh về phía Trục Lãng Thành.

“Ừm.”

Giữa đám đông, một thiếu nữ bị kéo đi phía trước, bỗng chợt mở mắt ngơ ngác.

Nàng mặc một bộ y phục vải thô, đầu đội chiếc nón rách nát, những sợi tre rơi lả tả quanh đuôi mắt nàng, khi đôi mi dài của nàng như cánh bướm khẽ vỗ lên, sợi tre cũng khẽ rung theo.

“Đây là… đâu?”

Giọng nói bối rối của nàng khiến người bên cạnh cười lạnh, “Này, ta nói ngươi có phải ngồi thuyền lâu quá mà ngu người rồi không, đây là Trục Lãng Thành, ngươi——”

Giọng cười nhạo của người kia lập tức tắt ngấm khi chạm phải ánh mắt ngơ ngác của thiếu nữ, dưới chiếc nón rách nát, đôi mắt đen sáng như sao, lấp lánh nhìn hắn.

Những tia nắng lấp lánh xuyên qua khe nón, chiếu lên làn da mịn màng như ngọc trai của thiếu nữ, như thể có một lớp ánh sáng nhẹ nhàng bao quanh nàng. Nàng trông chừng mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng dung nhan rạng rỡ xinh đẹp vô cùng, đặc biệt là đôi mắt, trong trẻo, sâu thẳm như biển cả, với từng đợt sóng nhẹ nhàng lăn tăn trên mặt biển yên bình.

Thật là một cô nương xinh đẹp!

Người kia đột nhiên đỏ mặt, gãi đầu.

“Trục Lãng Thành?” Thiếu nữ nghiêng đầu một chút, sợi tre lả tả cũng nghiêng theo.

“À… ngươi không phải đến để tham gia trắc linh thạch của Thiên Cơ Môn sao?” Người kia nói, hai người vừa theo dòng người tiến về phía trước, vừa trò chuyện.

Trục Lãng Thành… Thiên Cơ Môn?

“Sao nghe quen quen, ái chà——” Đầu nàng đột nhiên đau nhói, nàng đưa tay ôm trán, những hình ảnh vụn vỡ thoáng qua trong đầu, khó mà nắm bắt được, không thể suy nghĩ sâu.

“Này, ngươi không sao chứ!” Người bên cạnh lo lắng hỏi.

Cơn đau đến nhanh nhưng cũng tan biến nhanh như ảo giác, thiếu nữ vỗ vỗ trán, ngẩng đầu lên, nở nụ cười rạng rỡ, hai chiếc răng khểnh lộ ra, “Không sao đâu, cảm ơn ngươi.”

“……”

Người nam nhân đã trò chuyện với nàng mặt đỏ bừng, vội vàng quay đi, ngượng ngùng nói: “Tại hạ là Chu Sâm đến từ Thông Châu, dám hỏi cô nương tên gì?”

Tên gọi…

Thiếu nữ khẽ chớp mắt, đáp lại theo phản xạ: “Mục Nguyệt.”

“Ta tên là Mục Nguyệt!”

Bên ngoài Trục Lãng Thành, hàng dài người xếp hàng ngay ngắn, dài không thấy điểm cuối.

Mọi người ngước lên, ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn về phía trước, nơi có bệ ngọc trắng, trên bệ ngọc, một linh thạch đo lường to như người trưởng thành, đứng sừng sững giữa bệ ngọc.

Các đệ tử Thiên Môn mặc áo xanh, đeo kiếm dài, gương mặt nghiêm nghị, đứng thành hàng hai bên, uy nghiêm dọa người.

“Ca, ở đây!”

Giữa đám đông, một nữ hài mặc váy hồng giơ cao cánh tay, vẫy tay với người nam nhân bên cạnh Mục Nguyệt.

“Đây là muội muội của ta, Chu Lâm. Gia đình ngoại tổ của ta ở Trục Lãng Thành, nàng đã đến đây xếp hàng một tháng trước.” Chu Sâm giải thích, dẫn Mục Nguyệt tiến tới.

Mục Nguyệt thấy Chu Lâm lấy ra từ túi gấm hai viên ngọc nhỏ cỡ ngón cái, đưa cho người nam nhân đứng sau mình. Người nam nhân nhận lấy, cười mỉm rồi rời đi, nhường chỗ lại cho Chu Sâm.

“Đó là linh thạch!”

“Ta lần đầu tiên thấy linh thạch đấy!”

Những người xếp hàng chỉ tò mò về linh thạch, chẳng ai tức giận vì hành vi “cò mồi” này, dường như đã thấy quen thuộc.

Chờ đã, "cò mồi"?

“...Là loại cò gì?” Mục Nguyệt chạm vào mũi, trong lòng tràn đầy thắc mắc.

“Ca, vị cô nương này là ai?” Chu Lâm tò mò nhìn Mục Nguyệt.

Mục Nguyệt mỉm cười với nàng, đôi mắt đen láy như ngọc thạch bỗng tỏa sáng.

“Đây là Mục Nguyệt, Mục cô nương.”

Mục Nguyệt và Chu Lâm chào hỏi nhau, Chu Lâm hơi ngại ngùng nói: “Ta chỉ chuẩn bị được chỗ cho ca ca, còn Mục cô nương thì phải làm sao?”

“Không cần lo cho ta đâu, ta sẽ ra sau xếp hàng là được!” Mục Nguyệt chỉ về phía sau của hàng dài đã không thấy điểm cuối.

“Thiên Cơ Môn chỉ mở cửa đo lường linh thạch trong một tháng, người người đổ về đây không ngừng. Bây giờ ngươi mới đi, không biết phải xếp đến bao giờ nữa.” Chu Lâm nhíu mày, hỏi nàng, “Ngươi có mang theo linh thạch không?”

Mục Nguyệt giơ hai tay ra bất lực cho nàng xem, nàng mặc y phục thô sơ, chiếc nón trên đầu như được nhặt từ đống rác, đừng nói đến linh thạch, nhìn qua có lẽ ngay cả một đồng xu cũng không có.

“Ta có còn một viên, nhưng bây giờ nếu muốn tìm đệ tử ngoại môn của Thiên Cơ Môn để xếp hàng thay, chắc phải tốn đến năm viên linh thạch hạ phẩm!” Chu Lâm tiếc nuối nói.
Chương Tiếp »