Kỳ Thiệu Thành ở bên ngoài phòng học chờ như vậy cũng không tốt, quá rêu rao.
Lúc trước là mặc đồng phục công an, làm cũng là việc công, hôm nay Kỳ Thiệu Thành đem đồng phục dính máu đổi thành thường phục, làm là việc nhà.
Thói quen trải qua mấy ngày, tiểu đội thi đại học đã cam chịu ăn cơm ở nhà, ba người cùng nhau nấu cơm thì tương đối tiết kiệm thời gian, ăn ngon lại thuận tiện Tống Hà chăm sóc Tống Vĩnh Trường. Ăn xong cơm chiều lại cùng nhau đến trường học tiết tự học buổi tối.
Cho nên sau khi tiếng chuông tan học vang lên, ba người theo thói quen đi tới cổng trường.
Kỳ Thiệu Thành cao lớn soái khí, đứng trong dòng người hết sức nỗi bật.
Hạ Uyển liếc mắt một cái liền thấy Kỳ Thiệu Thành, chỉ là cô còn chưa có thấy qua Kỳ Thiệu Thành mặc thường phục, từ lúc bắt đầu gặp nhau tới bây giờ đều là mặc quân phục.
Tuy đại lão mặc quân phục đặc biệt có khí chất, nhưng mà xem nhiều cũng thành thói quen.
Hôm nay hiếm khi thấy Kỳ Thiệu Thành chưng diện như vậy, trong mắt Hạ Uyển toát ra một tia kinh diễm, ngày thường đại lão tương đối ổn trọng, thay đổi một bộ thường phục thôi mà nhìn càng giống thanh niên.
Kỳ Thiệu Thành cũng chú ý đến biểu cảm của Hạ Uyển, nhìn đến bộ quần áo này đạt được hiệu quả mình muốn, trong lòng có một tia đắc ý nho nhỏ.
Vừa mới đi ra khỏi nhà anh mới phát hiện mình còn mặc quân phục, đi ở trên đường số người quay đầu lại cũng nhiều, anh cố ý trở lại ký túc xá thay đổi bộ quần áo này.
Bộ quần áo này vẫn là lúc trước Kỳ Thiệu Thành ở thủ đô học đại học quân đội Kỳ Nhàn Uyển mua cho, là kiểu dáng lưu hành nhất lúc ấy, nhưng mà Kỳ Thiệu Thành vẫn luôn không có mặc, chỉ mặc mãi một bộ quân phục được phát.
Còn may là tin tức lưu thông trong niên đại này chậm, mấy năm đi qua bộ quần áo này cũng không tính lỗi thời.
Lần nhiệm vụ ngầm này, để thực tế, Kỳ Thiệu Thành tìm một vài trang phục thường ngày ít ỏi của mình dùng để nguỵ trang, ngay cả Kỳ Thiệu Thành cũng không ngờ tới nó lại vô dụng trong nhiệm vụ, bây giờ lại bị mình dùng ở nơi này.
Hạ Uyển nhìn thấy được Kỳ Thiệu Thành trước, sau đó dừng lại, Tống Hà nhìn theo tầm mắt cô, mới phát hiện Kỳ Thiệu Thành.
"Anh Kỳ, sao anh lại tới đây?" Cuối cùng vẫn là Tống Hà hỏi trước, cô xuất phát từ mối quan hệ hiện tại mà hỏi câu này thì càng thích hợp.
Kỳ Thiệu Thành không dấu vết nhìn về phía Hạ Uyển một cái, nói: "Anh có mua chút thức ăn, đón mấy đứa rồi về nhà ăn cơm."
Tống Hà lộ ra biểu tình em biết hết rồi, Kỳ Thiệu Thành lúc này cũng không che dấu, thoải mái hào phóng đứng ở nơi đó nhận ánh mắt trêu ghẹo của Tống Hà.
Lâm Thanh Thanh không cảm giác được không khí vi diệu này, vui sướиɠ mà nói: "Cảm ơn anh Kỳ."
Hạ Uyển bắt gặp ánh mắt của Kỳ Thiệu Thành, có chút nghẹn lời, tới khi Lâm Thanh Thanh gần như nhận ra có gì không đúng, Hạ Uyển mới vội vàng nói: "Cảm ơn anh Kỳ."
Kỳ Thiệu Thành trong mắt đều là ý cười, nói: "Không cần khách khí như vậy."
Rõ ràng Kỳ Thiệu Thành không có nói lời gì khác, lỗ tai Hạ Uyển lại lặng lẽ đỏ lên.
Hạ Uyển trộm sờ sờ vành tai, âm thầm phỉ nhổ chính mình như thế nào không biết cố gắng như vậy, tốt xấu cũng là ở hiện đại gặp qua các loại minh tinh đẹp trai ngút ngàn, thế nhưng dễ dàng bị sắc đẹp dụ dỗ như vậy.
Hạ Uyển chuẩn bị cách Kỳ Thiệu Thành xa một chút, cô muốn thanh tỉnh một chút, đợi lát nữa còn có chuyện muốn nói, không thể hôn đầu.
Dần dần Hạ Uyển đi tới ngoài rìa, cách Kỳ Thiệu Thành hai người là Tống Hà và Lâm Thanh Thanh.
Nhìn Hạ Uyển cách mình càng ngày càng xa, Kỳ Thiệu Thành cụp mi, thấy không rõ cảm xúc trong mắt.
Đợi tới nhà thuê phòng, Hạ Uyển dần dần đi chậm lại, chờ Tống Hà và Lâm Thanh Thanh vào nhà trước, Hạ Uyển mới lên tiếng nói: "Anh Kỳ, em có chuyện muốn nói với anh."
Kỳ Thiệu Thành nhướng mày hỏi: "Bây giờ?"
Hạ Uyển ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại nhìn bóng người trong nhà, lắc đầu.
"Vậy chờ em học xong tiết tự học buổi tối đi, anh ở chỗ lần trước chờ em." Kỳ Thiệu Thành có chút đoán được Hạ Uyển muốn nói gì với mình, đến lúc này, anh không có ý tưởng khác, chỉ là có chút đau lòng. Nếu người bạn nhỏ muốn nói rõ ràng với mình, anh cũng sẽ không cự tuyệt, đây là cơ hội tốt để tiến lại gần và đi vào trái tim đối phương.
Hạ Uyển biết chỗ Kỳ Thiệu Thành nói chính là góc phòng căn nhà, nghĩ đến mình dựa vào vai Tề Thiếu Thành thật ngu xuẩn mà khóc không ngừng, đỏ mặt gật đầu.
Lâm Thanh Thanh đi đến trong phòng phát hiện Kỳ Thiệu Thành và Hạ Uyển hai người ở bên ngoài, liền muốn ra ngoài tìm người.
Tống Hà nắm lấy cổ tay cô và nhẹ lắc đầu.
Chẳng được bao lâu, hai người một trước một sau đi vào.
Toàn bộ tiết tự học buổi tối, Hạ Uyển hiệu suất đều thấp, một nửa nhiệm vụ của ngày thường cũng không hoàn thành nỗi, đương nhiên bài tập thầy, cô giao vẫn làm xong.
Tuy nhiên, bài kiểm tra mà Lỗ Phi trao đổi cho cô hôm nay mới viết được một nửa, Hạ Uyển đã xây dựng tâm lý cho chính mình nhưng chuyện tới trước mắt vẫn khẩn trương như cũ.
Hạ Uyển kiểm tra bài làm thì chỉ đúng một nửa, trên bài thi đều đầy dấu mực đỏ, cô thở dài, chuẩn bị nghỉ ngơi tối nay, không thể làm hỏng đề thi tốt như vậy được.
Dưới sự hướng dẫn của Tống Hà và Lâm Thanh Thanh, Hạ Uyển cũng dần dần tìm được tiết tấu học tập.
Tuy nhiên, điều này không giúp được gì cho buổi tỏ tình tối nay, Hạ Uyển ủ rũ mà ghé vào trên bàn.
Lâm Thanh Thanh hoàn toàn phát hiện ra rằng có điều gì đó không ổn với Hạ Uyển là ở lúc tan học, Hạ Uyển luôn luôn dứt khoát lưu loát vậy mà hôm nay cư nhiên ở chỗ đó cọ tới cọ lui.
"Uyển Uyển em làm gì đâu? Đi nhanh thôi." Lâm Thanh Thanh thúc giục.
Hạ Uyển vô tình làm đổ hộp bút của mình khi rời đi.
Tống Hà giúp nhặt đồ dưới đất lên, cô đã chú ý đến Hạ Uyển cả buổi tối. Nhìn thấy dáng vẻ bồn chồn của Hạ Uyển, Tống Hà cảm thấy hơi lo lắng. Cô đặt đồ vào tay Lâm Thanh Thanh, nói: "Thanh Thanh, em phụ thu dọn nha. Chị có chuyện muốn nói với Uyển Uyển."
Lâm Thanh Thanh ngơ ngác mà tiếp nhận đồ vật, tuy không biết Tống Hà muốn làm gì, nhưng đối với người chị mình rất ngưỡng mộ này theo thói quen mà nói một tiếng "Đồng ý".
Sau đó Tống Hà kéo Hạ Uyển ra ngoài, do dự một chút, lựa chọn thẳng thắn hỏi: "Uyển Uyển, em không phải muốn tpr tình với anh trai chị chứ."
Hạ Uyển nghe vậy giật mình, sau đó sắc mặt dần dần đỏ bừng, lắp bắp nói: "Không...... Em không có, chị Tống Hà chị nghĩ gì vậy?"
Tống Hà cẩn thận quan sát biểu tình của Hạ Uyển, thấy cô chỉ hơi ngượng ngùng khi bị hỏi thẳng về mối quan hệ của mình, cũng không tỏ ra áy náy che giấu điều đó, bèn thở phào nhẹ nhõm nói: "Không có là tốt rồi, chúng ta hiện tại vẫn nên lấy việc thi đại học làm trọng, chuyện tình cảm vẫn là chờ khi kết thúc thi đại học lại tính."
Tống Hà cảm thấy hơi hối hận vì phát hiện ra dấu hiệu đã không ngăn cản kịp thời, nhìn thấy điều đó thành sự thật cũng có chút vui mừng, nhưng nhìn tình trạng học tập của Hạ Uyển tối nay, cô cảm thấy Hạ Uyển không thích hợp để bây giờ nói chuyện tình cảm.
Đặc biệt là chuyện về Cố Quân, Tống Hà cũng biết một ít, trong khoảng thời gian này biểu hiện của Hạ Uyển cũng làm cô quên mất Hạ Uyển từng là một cô bé như thế nào.
Nếu bởi vì chuyện này, làm Hạ Uyển thi không đậu đại học, Tống Hà cảm thấy chính mình thật sự thực xin lỗi một nhà đội trưởng Hạ.
Tống Hà quyết định từ hôm nay trở đi, cô sẽ luôn giám sát Hạ Uyển và Kỳ Thiệu Thành, không cho hai người vượt Lôi Trì một bước.
Kỳ Thiệu Thành đứng ở góc ngoài cửa, thỉnh thoảng nhìn về hướng trường học, bây giờ so với bình thường ba người bọn họ trở về đã muộn hơn rất nhiều, là có chuyện gì chậm trễ, hay là người bạn nhỏ hối hận?