Chương 9: Căn phòng

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, khóe miệng Phương Bạch khẽ nở một nụ cười nhẹ.

Vừa nhìn thấy nụ cười này, Kỷ Úc Nịnh đột nhiên cảm thấy bực mình, cô đóng cửa lại, muốn ngăn cách ánh mắt của Phương Bạch.

Cô có bị Phương Bạch đánh hay không cũng không sao hết, ít nhất cũng tốt hơn nhiều so với chuyện bị Phương Bạch nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ này.

Ngay lúc cánh cửa sắp đóng lại, Kỷ Úc Nịnh tự hỏi tại sao người phụ nữ này còn chưa mắng mình, đột nhiên, khung cửa bị một tay giữ lại.

Vì níu cánh cửa lại, mà những ngón tay mảnh khảnh trở nên trắng bệch, lòng Kỷ Úc Nịnh chợt nảy ra một ý nghĩ: Nếu bây giờ mình đóng cửa lại, bàn tay này có bị tàn phế không nhỉ? Chắc là sẽ không thể chơi piano được nữa?

Những suy nghĩ này càng lúc càng lớn dần, Kỷ Úc Nịnh tự nhiên cảm thấy cũng hợp lý.

Cô biết người phụ nữ thích chơi piano đến mức nào, nếu hủy hoại đi bàn tay kia, chắc chắn nàng sẽ sống không bằng chết đúng không?

Cho dù có bị người phụ nữ này đánh chết, Kỷ Úc Nịnh cũng cam tâm tình nguyện.

Không đợi Kỷ Úc Ninh hành động, cách cửa đã bị đẩy mở ra từ bên ngoài.

"Đóng cửa làm gì?" Phương Bạch hỏi.

Nhìn cánh cửa rộng mở, ánh mắt Kỷ Úc Nịnh hiện lên sự tiếc nuối, tiếc nuối vì mình đã quá chậm chạp.

Nghe thấy câu hỏi của Phương Bạch, Kỷ Úc Nịnh nhanh chóng che giấu suy nghĩ ác độc ia của mình, đáp: "Bôi thuốc."

Phương Bạch ừ một tiếng: "Để dì vào trong."

Vừa nói, ánh mắt Phương Bạch lướt qua Kỷ Úc Nịnh, nhìn vào căn phòng phía sau cô.

Lúc đọc truyện, Phương Bạch rất tò mò về căn gác nơi Kỷ Úc Nịnh sinh sống, tác giả viết, mặc dù gác mái rất chật hẹp cũ nát, nhưng lại được Kỷ Úc Nịnh dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp.

Mà bây giờ, Phương Bạch chỉ nhìn thấy một đống thùng giấy.

Kỷ Úc Nịnh vẫn đứng chống tay lên khung cửa, không hề có ý định nhúc nhích.

Trước đây, Phương Bạch chưa từng đặt chân lên gác mái, đương nhiên là Kỷ Úc Nịnh cũng không muốn Phương Bạch bước vào lãnh địa này của mình.

Cô sợ Phương Bạch sẽ làm ô nhiễm cả căn phòng.

Nếu Phương Bạch đã bước vào, thì nơi duy nhất trong biệt thự này cô có thể ở sẽ không còn.

Nhưng thực tế không như Kỷ Úc Nịnh mong muốn.

Phương Bạch tiến lên một bước, đứng cách Kỷ Úc Nịnh nửa bước.

Lúc này, cơ thể Phương Bạch vẫn tràn ngập mùi nước hoa gay mũi của nguyên chủ. Mà mỗi lần Kỷ Úc Nịnh ngửi thấy thứ mùi này, cô sẽ như bị cuốn vào cơn ác mộng vô biên, đau đớn, ghê tởm.

Lưng Kỷ Úc Nịnh toát mồ hôi lạnh, bước chân lui về phía sau, đây là phản ứng của bản năng.

Không có sự ngăn cản của Kỷ Úc Nịnh, Phương Bạch dễ dàng bước vào trong.

Thấy rõ trang trí của căn phòng: Ga trải giường trắng muốt, thùng giấy dùng làm bàn cạnh giường, không có phụ kiện bổ sung....

Tuy thế nhưng lại rất sạch sẽ.

Ánh mắt Phương Bạch quét qua một vòng, sau khi thỏa mãn lòng hiếu kỳ, nàng xoay người lại, không để ý đến sự chán ghét mà Kỷ Úc Nịnh đang cố che giấu, nhẹ giọng hỏi: "Em muốn tự bôi thuốc hay là muốn tôi giúp?"

Hầu hết tất cả vết thương của Kỷ Úc Nịnh đều nằm ở phần lưng, nàng sợ cô không bôi được hết.

Kỷ Úc Nịnh: "...”

"Sao không nói gì?" Phương Bạch giả vờ ngạc nhiên: "Ý là muốn để dì giúp hả?"

Kỷ Úc Nịnh nhanh chóng chộp lấy chai thuốc.

Kỷ Úc Nịnh: "...Tôi sẽ tự làm. ”

Vừa nói, Kỷ Úc Nịnh vừa xé bao bì của chai thuốc ra.

Và sau đó...

Làm gì có sau đó nữa.

Sau khi Kỷ Úc Nịnh mở bao bì ra, cô đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm Phương Bạch.

Kỷ Úc Nịnh đang đợi Phương Bạch đi ra ngoài.