Chương 4: Đánh đàn

Kể từ đó, nguyên chủ không cho Kỷ Úc Nịnh ngơi tay tí nào, sơ hở là bắt cô làm này làm kia.

Thế thì lấy thời gian đâu mà tập piano?

“?”

Kỷ Úc Nịnh không lên tiếng, đối với sự quan tâm đột ngột của Phương Bạch...

Thật ra, đối với sự hỏi thăm ân cần của Phương Bạch, Kỷ Úc Nịnh lại càng trở nên cảnh giác.

Không thấy trả lời, Phương Bạch đặt tay lên ghế sô pha, giơ ngón tay lên, nói: "Chơi một bản cho tôi xem."

Ở phòng khách có trang trí một cây đàn piano.

Khi rảnh thì nguyên chủ sẽ tập chơi mấy bài.

Kỷ Úc Nịnh đã ở đây ba năm, nhưng cô chưa bao giờ chạm vào cây đàn ngoại trừ việc lau bụi.

Nguyên chủ hiếm khi để Kỷ Úc Nịnh chạm vào đồ của mình.

Nghe được lời của Phương Bạch, Kỷ Úc Nịnh và Ngô Mai sững người một lúc.

Cô nhanh chóng hoàn hồn lại.

Dưới cái nhìn chăm chú của Phương Bạch, Kỷ Vân Ninh đơ người vài giây, sau đó đi đến bên cây đàn, rồi tao nhã ngồi xuống.

Mười ngón tay của Kỷ Úc Nịnh đặt gọn trên các phím đàn, từng ngón thon dài mảnh khảnh, trông rất thích hợp để chơi piano.

Nhưng mà chiếc băng cá nhân dán trên mu bàn tay kia, lại khiến cảnh bớt đẹp đi một phần

Vài giây sau, ngón tay Kỷ Úc Nịnh ấn xuống, nốt nhạc đầu tiên vang ra.

Để chơi bản nhạc 7 phút kia, Kỷ Úc Nịnh đã phải dùng hết trí nhớ.

Nhưng cho dù thế, có mấy chỗ cô cũng không nhơ được, tay lại ngượng, có một vài chỗ không hay lắm, mà Kỷ Úc Nịnh cũng cố ý chơi sai vài lần.

Trong khi Kỷ Úc Nịnh đang chơi piano, Phương - không hiểu chút nhạc lý nào mà lại nghe một cách thích thú - Bạch.

Nàng không thể bình luận gì cả, chỉ cảm thấy Kỷ Úc Nịnh chơi đàn rất hay, chỉ có một vài chỗ hơi chệch nhịp, nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn bộ bài.

Tuy nhiên, khi Kỷ Úc Nịnh chơi xong đứng dậy, biểu cảm trên mặt Phương Bạch lập tức trở lại như cũ, nàng bắt chước giọng điệu của nguyên chủ: "Cứ như vậy đi, nhưng mà vẫn chưa chắc giáo viên chủ nhiệm sẽ cho biểu diễn!"

Nói xong, Phương Bạch cũng không cho Kỷ Úc Nịnh một ánh mắt, mà quay đầu lại kêu lên: "Chị Ngô."

Ngô Mai đáp: "Cô chủ."

"Chị đi rửa chén đi." Phương Bạch dừng một chút rồi nói: "Cũng có thể dùng máy rửa bát."

Ngô Mai dạ một tiếng, đảo mắt nhìn Kỷ Úc Ninh, nửa lo lắng hỏi: "Tiểu Kỷ thì sao ạ?"

Bà ấy sợ nàng sẽ đày Kỷ Úc Nịnh di làm những việc khác.

"Luyện tập." Phương Bạch nhìn Kỷ Úc Nịnh, duy trì giọng điệu của nguyên chủ: "Đàn dở quá, còn không mau đi luyện tập cho tốt?"

Phương Bạch nuốt một ngụm nước bọt, diễn vẻ cay nghiệt của nguyên chủ: "Nếu không, sau khi biểu diễn xong, chắc tao mất hết mặt mũi quá."

Kỷ ÚC Nịnh hạ mắt xuống, kiềm nén sự hận thù kia lại: "Tôi biết rồi."

Biết ngay mà, người phụ nữ này đâu tự nhiên mà để cô chơi piano như vậy.

Kỷ Úc Nịnh hiểu ý của nguyên chủ, mặc dù cô không biết người phụ nữ này lại tính bày trò gì nữa, nhưng việc luyện tập piano cũng không tệ, ít nhất...

Vết thương trên tay cũng không bị ướt.

Ngô Mai nhìn cô chủ ngồi trên ghế sofa, nhấp một ngụm nước, không biết tại sao, bà ấy luôn cảm thấy bây giờ cô chủ nhà mình có chút khang khác, nhưng bà ấy lại không rõ khác chỗ nào.

Ngô Mai liếc nhìn Kỷ Úc Nịnh đang đứng bên cạnh cây đàn piano, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của cô như không có chút máu.

Quầng thâm dưới mắt là do bị Phương Bạch phạt đứng cả đêm, vẻ mặt cô ảm đạm, không thể thể hiện bất kỳ cảm xúc nào, như thể đã quen với những lời xảo trá của cô chủ.

Ngô Mai cảm thấy đau lòng thay Kỷ Úc Nịnh, nhưng bà ấy làm gì được bây giờ...