Phương Bạch chỉ nghĩ vậy thôi, bởi nàng biết, chuyện này không có nếu như.
Ánh mắt Phương Bạch dời xuống dưới.
Trong tưởng tượng của nàng, thì đôi môi của Kỷ Úc Nịnh rất mỏng, nhưng bây giờ môi của cô mím thành một đường thẳng, Phương Bạch không nhìn ược gì.
Kỷ Úc Ninh không đợi người trên ghế sô pha lên tiếng, đã cụp mắt xuống, kêu lên: "Cô chủ Phương."
Cách xưng hô này là do nguyên chủ quy định.
Khi Kỷ Úc Ninh mới đến đây, cô cũng gọi nguyên chủ là dì Phương, cho đến khi bị nguyên chủ lôi tóc, ném xuống đất, nghe nguyên chủ nói: "Mày mới gọi tao là gì? Dì? Bà đây mới 22 tuổi, mày nghĩ tao bằng tuổi mẹ mày sao? Sau này phải gọi tao bằng cô chủ.”
Tiếng gọi của Kỷ Úc Nịnh cắt ngang suy nghĩ của Phương Bạch, nàng nhanh chóng liếc nhìn dáng vẻ của Kỷ Úc Nịnh rồi quay đầu lại.
Phương Bạch đang nghĩ đến tuổi tác của cô.
Lúc 13 tuổi thì Kỷ Úc Nịnh đã được gửi đến nhà của nguyên chủ, bây giờ... Nếu đúng theo những gì Phương Bạch tính, thì cô đã ở trong nhà nguyên chủ được 3 năm, và cũng bị nguyên chủ ngược đãi 3 năm.
Bây giờ Kỷ Úc Nịnh 16 tuổi, như vậy...
Còn 2 năm nữa trước khi cô tròn 18.
… Vẫn còn 2 năm nữa, trước khi nguyên chủ đi bán muối.
Nói cách khác... Nàng chỉ còn 2 năm nữa.
Đôi môi Phương Bạch run run, hàng ngàn suy nghĩ trong đầu.
Chạy?
Thoát khỏi Kỷ Úc Nịnh?
Vừa nảy ra ý nghĩ này, Phương Bạch đã xua đi.
Cho dù bây giờ nàng có trốn thoát khỏi người kia, 2 năm sau nàng vẫn sẽ bị tìm thấy, có khi còn nhận kết cục thảm hơn nguyên chủ.
Bây giờ cách duy nhất để tự cứu mạng bản thân, là nàng phải tốt với Kỷ Úc Nịnh, loại bỏ sự thù hận tích lũy mấy năm nay của cô đối với nguyên chủ.
Nhưng Phương Bạch không thể thể hiện quá rõ ràng, thay đổi quá đột ngột sẽ khiến người kia nghi ngờ.
Chỉ có thể từ từ chậm rãi.
Sau khi nghĩ biện pháp đối phó tạm thời xong, Phương Bạch cất tiếng hỏi: "Đi đâu đấy?"
Đồng tử của Kỷ Úc Nịnh vẫn cứ lạnh lẽo như cũ, người trước mặt biết, mà còn cố ý hỏi, rõ ràng là đang muốn sỉ nhục cô: "Rửa chén."
Nhà bếp có máy rửa chén.
Nhưng nguyên chủ lấy cớ tiết kiệm điện, không muốn để Kỷ Úc Nịnh sử dụng, bắt cô rửa bằng tay.
Nếu không phải nguyên chủ thấy Kỷ Úc Nịnh nấu đồ chó còn chê, thì có lẽ công việc nấu ăn sẽ được cô thầu tất.
Kỷ Úc Nịnh nhìn Phương Bạch, trong mắt cô không có một chút cảm xúc nào, như kiểu sự thù hận vừa rồi là do Phương Bạch nhìn lầm.
Phương Bạch ừ một tiếng, ánh mắt quét qua bàn tay cuộn tròn của nữ chính, sau vài giây, nàng cau mày: "Không phải cuối tuần, trường có buổi biểu diễn sao?"
Chuyện này không phải là Kỷ Úc Nịnh chủ động nói với nguyên chủ, mà là giáo viên chủ nhiệm trực tiếp gọi điện thoại đến thông báo.
Kỷ Úc Nịnh không muốn tham gia sự kiện này, thế nên giáo viên chủ nhiệm chỉ có thể gọi cho người giám hộ của cô, bảo nàng ráng thuyết phục cô.
Giáo viên chủ nhiệm là người mới, nên cũng không biết chuyện của Kỷ Úc Nịnh.
Sau khi nhận được cuộc điện thoại đó, nguyên chủ lại lên cơn, nàng ta gọi Kỷ Úc Nịnh đến trước mặt mình, sỉ nhục cô đã đời, rồi cuối cùng lại bắt Kỷ Úc Nịnh đồng ý đi biểu diễn.
Kỷ Úc Nịnh: "... Ừm.”
Ngyên chủ tiếp tục hỏi: "Mày biết đánh piano không?"
Chắc chắn là không rồi.
Nguyên chủ chỉ đang muốn cười nhạo Kỷ Úc Nịnh thôi.
Bởi nàng ta biết mẹ của nữ chính đã từng dạy đàn piano cô, như Kỷ Úc Nịnh lại dốt khoản này. Thế là nguyên chủ một mũi tên trúng hai con nhạn, vừa khiến mẹ mất mặt, vừa khiến cô mất mặt.