Kỷ Úc Ninh chuẩn bị nhét cái túi vào tủ, vừa định làm thì mắt cô chợt liếc thấy trên lon vẫn còn dán một thứ gì đó.
Không chần chừ, Kỷ Úc Ninh dùng hai ngón tay kéo nó ra.
Đó là một mảnh giấy ghi chú màu xanh, trên đó viết rằng:
[Chú ý sức khỏe, học hành chăm chỉ.]
"…"
Mảnh giấy vuông vức bị vo thành một cục, Kỷ Úc Ninh tính ra dẻ ném nó vào thùng rác, nhưng khi quay người lại, cô chần chừ một chút, cuối cùng lại ném nó vào trong túi.
Kỷ Úc Ninh lấy lon ra, kiểm tra thấy không còn tờ giấy nào khác, sau đó cô cũng lấy bốn gói kẹo bên trong ra.
Khi lấy xong kẹo, cô mới nhìn thấy bên dưới có một cái hộp.
Hộp hình chữ nhật, màu trắng, trên đó in logo của một hãng điện thoại.
Học sinh của trường Hồ Nhất Trung được phép mang điện thoại, miễn là không dùng trong giờ học.
Kỷ Úc Ninh cúi đầu nhìn hộp điện thoại, đôi môi mỏng mím lại, một nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, không rõ biểu cảm.
Kỷ Úc Ninh không có điện thoại, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện mua.
Cô không có ai để liên lạc, cũng không có ai muốn liên lạc với cô, trên thế giới này, cô chỉ có một mình.
Giữa hộp điện thoại và túi còn có một mảnh giấy.
Khi nhìn thấy nó, hàng mi rậm của Kỷ Úc Ninh khẽ run lên, sau hai tiếng hít thở, cô vươn tay cầm mảnh giấy lên.
Cô muốn xem Phương Bạch lại viết gì.
Vẫn là một mảnh giấy màu xanh, nhưng khác với tờ trước, trên giấy chữ viết dày đặc:
[Món quà nhỏ, thích không?
SIM điện thoại dì đã lắp sẵn cho con rồi, số của dì và chị Ngô cũng đã được lưu trong danh bạ. Nếu có chuyện gì ở trường, con có thể gọi cho dì… Hoặc gọi chị Ngô. Con biết cách gọi điện chứ? Nếu không biết cũng không sao, con thông minh như vậy, thử vài lần là sẽ biết thôi.
Dì cũng đã đăng ký WeChat cho con rồi, và cũng đã kết bạn với dì luôn (Dì lưu ý đấy nhé, không được xóa friend hay block dì đâu nha).]
Nội dung chỉ có đến đây.
Trước đó, tờ giấy xanh chỉ có tám chữ ngắn ngủi nên Kỷ Úc Ninh không nhìn kỹ, nhưng lần này, những nét chữ đẹp đẽ, thanh thoát làm cô có chút ngỡ ngàng.
Không ngờ một người độc mồm như Phương Bạch lại có nét chữ xinh đẹp và tinh tế đến thế.
Câu cuối cùng, Kỷ Úc Ninh trầm ngâm vài giây, nhìn vào tờ giác, khóe môi hơi cong lên, nở nụ cười không rõ ý nghĩa.
Tiếng mở cửa vang lên bên tai, sau đó hai người trong phòng cũng bước ra ngoài.
Âm thanh ấy cũng kéo Kỷ Úc Ninh khỏi dòng suy nghĩ.
Cô cúi đầu, nhét mảnh giấy cùng với lon đào và kẹo vào trong túi, cuối cùng đẩy túi vào sâu trong tủ đồ, như thể chưa từng nhận được, như thể chưa từng nhìn thấy.
Cuối cùng, trên chốt khóa của tủ, bonus một chiếc khóa nhỏ màu vàng.
[Phương: Biết cách dùng chưa?]
Phương Bạch đã nhìn chằm chằm vào tin nhắn này lần thứ ba.
Đây là nội dung cô đã gửi đi một giờ trước, ảnh đại diện ở phía bên kia vẫn là mặc định sau khi đăng ký WeChat.
Đã mười giờ rưỡi, ngoài những người còn thức khuya học bài, đa số học sinh trong trường đều đã đi ngủ.
Phương Bạch thoáng hiện vẻ hiểu rõ, nàng quăng điện thoại sang một bên, kéo chăn rồi lật người.
Ánh đèn đầu giường yếu ớt chiếu lên mặt nàng, Phương Bạch nhắm mắt lại, không chút giận dữ vì không nhận được hồi âm từ Kỷ Úc Ninh.
Có lẽ, Kỷ Úc Ninh sẽ không bao giờ dùng những thứ mình đưa, thậm chí còn chẳng mở túi, tất cả đều nằm trong dự đoán của Phương Bạch.
Việc nàng mở đoạn chat với Kỷ Úc Ninh ba lần, chẳng qua là vì trong lòng vẫn giữ một chút mong đợi không đáng có.
Mong đợi tan biến, chẳng bao lâu sau, Phương Bạch đã chìm vào giấc ngủ.