Phương Bạch đang suy nghĩ thì người phụ nữ hồi nãy đưa ly nước đến, cắt ngang suy nghĩ của nàng: "Cô chủ, uống nước."
Phương Bạch nhìn người phụ nữ trước mặt, bà ấy tên Ngô Mai, đã làm bảo mẫu trong nhà nguyên chủ 5 năm.
Là người thật thà, khá tốt bụng, mỗi khi nữ chính bị hành hạ, bà ấy sẽ nói đỡ cho nữ chính trước mặt nguyên chủ.
Đó là tất cả những gì bà ấy có thể làm, nhưng mỗi lần nguyên chủ ngược đãi nữ chính, tuy Ngô Mai không nhìn nổi, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản.
Phương Bạch cầm ly nước lên, nhấp một ngụm để kiềm nén sự kinh ngạc của mình.
Tại sao mình... Lại xuyên sách?
Mà còn xuyên thành kẻ thù của nữ chính...
Ngay lúc Phương Bạch nước ngụm nước vào bụng, trên cầu thang đối diện ghế sô pha vang lên tiếng bước chân.
Phương Bạch dừng lại một giây, ngoại trừ Ngô Mai, thì nhà nguyên chủ, chỉ còn lại một người... Nữ chính.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, sau khi xuống cầu thang, cô cũng không có ý dừng lại, đi thẳng vòng qua ghế sô pha.
Phương Bạch nghiêng người, thấy tấm lưng gầy gò ốm yếu của người kia, suy nghĩ, có lẽ là do bị suy dinh dưỡng lâu ngày.
Trên người mặc áo ngắn tay và quần dài, trên cánh tay lộ ra của đối phương không có chút mỡ thừa, xương khuỷu tay lộ rõ mồn một, trên cánh tay có vài vết bầm tím dễ thấy.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, lúc di chuyển thì đuôi tóc đung đưa qua lại.
"Kỷ Úc Nịnh." Phương Bạch thử mở miệng kêu lên.
Ngô Mai đứng ở một bên tỏ vẻ lo lắng, không biết cô chủ nhà mình sẽ làm khó Tiểu Kỷ thế nào.
10 phút trước trên bàn ăn, Kỷ Úc Nịnh khiến nàng không vui, thế là nàng thẳng tay cầm cây cán bột, đánh cô liên tọi.
Đánh xong, Kỷ Úc Nịnh không kêu đau dù một tiếng, còn nàng thì ném cái cây cán bột xuống đất, đi đến ghế sofa nằm ngủ.
Quần áo tối màu của Kỷ Úc Nịnh dính đầy bột, thế là Ngô Mai mới bảo cô lên lầu thay quần áo.
Chẳng lẽ việc thay quần áo khiến cô chủ lại không vui?
Ngô Mai liếʍ liếʍ môi, bà ấy chắp tay, do dự nói: "Cô chủ, là tôi bảo Tiểu Kỷ đi thay quần áo."
Ngô Mai không biết, liệu mình có nói đỡ cho Kỷ Úc Nịnh thành công hay không.
Chắc là không đâu.
Ngô Mai im lặng thở dài, bà ấy bất lực.
“…”
Phương Bạch biết, bản thân mới đánh Kỷ Úc Nịnh, vừa rồi nàng đã nhận thấy được hết ký ức của nguyên chủ.
Hình ảnh rất rõ ràng, VIP độc quyền, 1080P, full HD không che.
Nguyên chủ như đang chơi mấy game thực chiến, cầm cây cán bộn đánh Kỷ Úc Nịnh như con.
Nghĩ đến cái kết cuối cùng của người kia, Phương Bạch như ngồi trên đống lửa.
Nàng hận nguyên chủ vì quá nặng.
Nàng hận tại sao không cho bản thân đến sớm hơn 10 phút?
Rõ ràng, nguyên chủ là người đánh, nhưng mai mốt, kẻ bị Kỷ Úc Nịnh tra tấn lại là cô.
Nghe thấy người trên ghế sô pha gọi tên mình, Kỷ Úc Nịnh dừng bước rồi xoay người lại.
Tấm lưng bị cây gậy đánh trúng vẫn còn ê ẩm đau, Kỷ Úc Ninh vừa xoay người lại, nó đã nhói một cái đau điếng.
Mặc dù rất đau, nhưng Kỷ Úc Nịnh không hề tỏ ra ngoài mặt.
Phương Bạch thấy rõ sự hận thù trong mắt Kỷ Úc Nịnh, lưng nàng toát mồ hôi lạnh.
Sợ quá, má ôi.
Tuy nhiên, nỗi sợ hãi nhanh chóng lắng xuống khi nhìn thấy khuôn mặt non nớt của Kỷ Úc Nịnh.
Thật ra, khi đọc tiểu thuyết, Phương Bạch đã có chút tưởng tượng về ngoại hình của Kỷ Úc Nịnh:
Đuôi mắt hơi hẹp dài, giống như hồ ly tinh vậy, nhưng thực tế là đôi mắt của Kỷ Úc Nịnh có chút tròn hơn, nếu không phải vì cảm xúc hận thù kia, đôi mắt hạnh của cô sẽ vô cùng đáng yêu dịu dàng.
Nếu nguyên chủ là người tốt, chắc trong mắt Kỷ Úc Nịnh sẽ không có những thứ cảm xúc này nhỉ?