Chương 17: Đưa tiền

Bữa sáng rất đơn giản, có cháo và bánh bao.

Do tối qua bị sốt cao, nên giờ Kỷ Úc Nịnh không có chút thèm ăn nào.

Cô không rõ bánh bao có vị gì, cứ chậm rãi nhai rồi nuốt như một cỗ máy.

Kỷ Úc Nịnh ăn như thể phải hoàn thành một nhiệm vụ, không thưởng thức đồ ăn.

Ngô Mai nhìn Kỷ Úc Nịnh nhai bánh bao như một cái máy, đột nhiên nhớ lại những lời cô chủ dặn mình tối qua.

Đợi ăn xong, Ngô Mai ngăn Kỷ Úc Nịnh lại, lấy trong túi ra năm trăm vạn, đặt trước mặt Kỷ Úc Nịnh.

"Tiểu Kỷ, đây là tiền sinh hoạt dì đưa cho con, cầm lấy đi."

Kỷ Úc Nịnh cúi đầu, chỉ liếc mắt một chút, dôi mắt không chút dao động: "Tiền lương tháng của dì là bao nhiêu?"

Ngô Mai: "Dì..."

Tiền lương của bà ấy đều dùng để trang trải cho gia đình, đâu ra mà dư nhiều như vậy.

Kỷ Úc Nịnh cầm lấy cặp đi học: "Con sắp muộn rồi, đi trước."

Phương Bạch ngủ đến một giờ chiều.

Không nằm mơ, tự thức dậy, rất sảng khoái.

Sau khi lười biếng duỗi tay, Phương Bạch ngồi dậy.

Chuyện tối qua chắc là do nàng chưa thích ứng được với cơ thể này, gờ tỉnh dậy, sự khó chịu của đêm qua đã hoàn toàn biến mất, Phương Bạch cảm thấy mình như được sống lại lần nữa vậy.

Xuống lầu, Ngô Mai đang lau bàn,vừa nhìn thấy Phương Bạch, bà ấy đã lo lắng hỏi: "Cô chủ không sao chứ? Cảm thấy thế nào?”

Phương Bạch ngủ rất lâu, Ngô Mai muốn gọi nàng dậy, nhưng sợ Phương Bạch sẽ tức giận, cho nên thôi.

Nàng cười nhẹ: "Tôi không sao, ngủ rất ngon."

Ngô Mai nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Phương Bạch thì sững sốt, bà ấy túm lấy góc quần, hỏi: "Vậy cô chủ muốn ăn gì? Tôi đi làm.”

Phương Bạch bỏ ba bữa rồi, bụng gào thét phản kháng, nàng nhíu mày nói: "Cháo đi."

Ngô Mai mỉm cười: "Được."

Phương Bạch đi đến ghế sofa ngồi xuống, bật TV lên, buồn chán nhìn xung quanh.

Nhìn cây đàn dương cầm ở phía xa, nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, Phương Bạch lớn tiếng hỏi: "Tiểu Nịnh đi học rồi hả?"

Nghe cách gọi tên mới mà Phương Bạch dành cho Kỷ Úc Nịnh, Ngô Mai thoáng ngẩn người, sau đó trả lời: "À vâng, con bé rời đi lúc bảy giờ sáng."

"Con bé sao rồi?" Phương Bạch tiếp tục hỏi.

Ngô Mai: "Hồi sáng tôi đã đo nhiệt độ, 36 độ, hết sốt luôn rồi.”

Phương Bạch: "Ừm.”

"Nhưng..." Ngô Mai dừng lại nói: "Tiểu Kỷ đoán được đó là tiền cô đưa, nên không nhận." ”

Ngô Mai nói thêm: "Tôi để tiền lên bàn trà.”

Phương Bạch nhìn đống tiền cuộn trên bàn: "... Biết rồi.”

Một tuần bảy ngày, Kỷ Úc Nịnh sẽ sống ở ký túc xá trường năm ngày, thế nên nếu muốn vỗ béo cô, nàng chỉ có thể khiến Kỷ Úc Nịnh bồi bổ tại trường.

Trong nguyên tác, bữa nào cô cũng ăn bánh bao hấp và dưa chua, Phương Bạch càng nghĩ càng sầu, thế thì sao nàng có thể vỗ béo người kia được chứ.

Lục Hạ đã cho nguyên chủ rất nhiều tiền, nhưng nguyên chủ lại chỉ đưa cho Kỷ Úc Nịnh vài trăm .

Những gì bây giờ Phương Bạch có thể làm chính là tăng chi phí sinh hoạt của cô.

Nhưng nếu nàng mà trực tiếp đưa tiền, chắc chắn Kỷ Úc Nịnh sẽ không nhận, thậm chí có khi, cô còn nghi nàng đang ủ mưu gì đó...

Thế nên Phương Bạch mới nhờ Ngô Mai đưa tiền.

Không ngờ vẫn bị bại lộ.

Cô nhóc này quá thông minh.

Hơi khó chơi rồi đây.



Trường THPT Hồ Nhất Trung.

Lớp C2-3.

Hạ Vi gõ cửa phòng học, nháy mắt, người đang say mê viết viết bảng đen quay đầu nhìn qua.

Thấy người gõ cửa, thầy giáo không khỏi cau mày, Hà Vi cũng biết chuyện mình làm gián đoạn lớp học của giáo viên khác là không được, nhưng cô ấy chỉ có thể cười cười: "Xin lỗi thầy Lý, tôi tìm học sinh."

Lý Quân đẩy kính xuống, mỉm cười nói: "Được."

"Kỷ Úc Nịnh, ra đây chút đi."

Giọng nói của Hà Vi vang khắp phòng học, ánh mắt cô ấy dừng lại ở thiếu nữ đang ngồi bên cửa sổ ở hàng ghế thứ hai.