Ngô Mai đi ra xe của cô ấy lấy hộp thuốc, lúc quay lại thì tình cờ bắt gặp cảnh Phương Bạch đang cõng Kỷ Úc Nịnh vào phòng.
Nhìn hình ảnh Phương Bạch cõng Kỷ Úc Nịnh, Ngô Mai sửng sốt không thôi.
Thật ra, lúc báo cho Phương Bạch chuyện Kỷ Úc Nịnh bị sốt, Ngô Mai còn sợ nàng sẽ không quan tâm, thậm chí còn để mặc cô.
Không ngờ, sau khi nghe tin Kỷ Úc Nịnh bị sốt, phản ứng của Phương Bạch lại ngoài dự liệu của bà ấy, trên mặt nàng xuất hiện biểu cảm lo lắng.
“…”
Liêu Lê nhận lấy hộp thuốc từ tay Ngô Mai, tiêm cho Kỷ Úc Nịnh xong, cô quay đầu nhìn người đang đứng bên giường, thì thầm: "Đi ra ngoài với tôi."
Phương Bạch nhìn Kỷ Úc Nịnh, thấy cô ngủ ngon lành, gật đầu: "Ừ."
Hai người đi ra khỏi phòng, để lại Ngô Mai bên trong.
Đứng ở hành lang, Liêu Lê nhíu mày, nói thẳng: "Tôi sẽ nhận nuôi Úc Nịnh."
Phương Bạch sững người, nàng không ngờ Liễu Lê lại đưa ra yêu cầu này, dù sao trong nguyên tác, Liêu Lê chỉ xuất hiện vài lần, trong nguyên tác cũng không có đoạn cô ấy đòi nhận nuôi Kỷ Úc Nịnh.
Chắc là do, nàng gọi cô ấy đến khám...
Phương Bạch đã có phỏng đoán trong đầu, nhưng vẫn hỏi: "Tại sao?" ”
"Tại sao hả?!" Liêu Lê hoài nghi lặp lại: "Câu còn hỏi tại sao ư? Lúc ngược đãi Úc Nịnh, cậu có hỏi tại sao không? Ở bên cậu, sao con bé sống nổi?”
“…”
"Sau này, tôi sẽ đối xử tốt với con bé, trước đây là do..."Phương Bạch ngừng lại một hồi: "Trước đây là do tôi hồ đồ."
Liêu Lê chế nhạo: "Hồ đồ những ba năm?”
“… Ừm.”
"Đừng nói nhăng nói cuội với tôi, Phương Bạch, Úc Nịnh là con gái của Lục Hạ, cậu lại..." Liêu Lê nói một nửa thì dừng lại, vài giây sau, những lời chưa nói ra biến thành tiếng thở dài: "Để tôi nuôi cho."
Phương Bạch không chút do dự: "Không được."
Mặc dù nàng không chắc chắn lắm rằng mình có thể loại bỏ sự thù hận của Kỷ Úc Nịnh với nguyên chủ.
Nhưng nếu Kỷ Úc Nịnh sống chung với Liêu Lê, chẳng phải nàng sẽ bị kết án tử ngay từ bây giờ sao?
"Tại sao không?" Liêu Lệ phẫn nộ nói: "Phương Bạch, nếu không, chúng ta đến đồn cảnh sát đi."
Nhìn thấy thái độ cứng rắn của Liêu Lê, Phương Bạch không đành phải hỏi lại: "Cậu nghĩ Kỷ Úc Nịnh chưa từng báo cảnh sát sao?"
"Cậu..."
Liêu Lê chỉ mới phun ra một chữ, đã bị Phương Bạch ngắt lời.
Phương Bạch hạ mắt xuống, giọng thành khẩn: "Cho tôi thêm một cơ hội nữa."
Liêu Lê quay đầu đi chỗ khác: "Chờ lát nữa, Úc Nịnh tỉnh lại rồi tính."
"Đừng." Phương Bạch nhẹ nhàng nói: "Trong lòng Tiểu Nịnh vẫn đang trách tôi, cậu mà hỏi con bé, thì tôi làm sao mà có cơ hội sửa đổi chứ? Vả lại, nếu nhận nuôi Tiểu Nịnh, bố mẹ cậu sẽ đồng ý chứ?”
Liêu Lê: "..."
Phương Bạch nói rất đúng.
Vừa nhìn thấy mấy vết thương trên người Kỷ Úc Nịnh, cô ấy tức giân đến mức quên béng mất chuyện hai ông bà già trong nhà sẽ không đồng ý.
Dù sao khi Liêu Lê kết bạn với Lục Hạ, bố mẹ cô ấy vẫn có thành kiến với việc Lục Hạ mang thai mà chưa lập gia đình.
Phương Bạch thấy Liễu Lê im lặng, lại đợi một lúc rồi nói: "Nếu cậu thật sự không yên tâm, khi nào đến kiểm tra cũng được, tôi rất hoan nghênh."
Nhìn đôi mắt tràn đầy chân thành của người kia, Liêu Lê cũng động lòng.
Cô ấy im lặng một lúc lâu, cuối cùng nhẹ giọng nói: "... 3 ngày một lần, tôi sẽ đến đều đặn.”
"Không cần đâu, cuối tuần đến cũng được."
Nhìn vẻ mặt như sắp lên cơn của Liêu Lê, Phương Bạch nói thêm: "Con bé sống trong trường, chỉ về nhà vào thứ bảy và chủ nhật. ”
Liêu Lê: "...Được. ”
Liêu Lê không ở lại lâu, bệnh viện gọi cô ấy trở về.
Khi Liêu Lê rời đi, Phương Bạch bảo Ngô Mai xuống lầu nghỉ ngơi, nàng ở lại với Kỷ Úc Nịnh.