Buổi chiều, lúc Phương Bạch đang ngủ thì Kỷ Úc Nịnh lại đi giặt bộ quần áo dính bột mì.
Khi giặt quần áo, ánh mắt của Kỷ Úc Nịnh quét về phía bồn tắm, do dự một hồi, cô quyết định đi tắm.
Kỷ Úc Nịnh lau chùi tất cả những nơi mà bàn tay của người phụ nữ đã chạm vào, rửa sạch mùi mà người phụ nữ đã để lại trên người mình.
Sau khi tắm xong, Kỷ Úc Nịnh xuống lầu, ra cái đình ngoài sân làm bài tập.
Căn gác quá tối, cô không học dược.
Mỗi khi Phương Bạch không chú ý, Kỷ Úc Nịnh sẽ xuống phòng làm việc hoặc phòng khách để làm bài tập, nhưng có một lần, sau khi Phương Bạch phát hiện ra hành vi của cô, cửa phòng làm việc đã bị khóa lại, phòng khách cũng được đưa ra lệnh cấm không cho cô được phép sử dụng.
Kể từ đó, nơi Kỷ Úc Nịnh thường xuyên lui tới là cái đình trong sân, nhưng vì Phương Bạch không cho cô làm bài tập, nên Kỷ Úc Nịnh thường hoàn thành bài tập trước ở trường.
Lần này còn chưa hoàn thành, bởi vì sau khi Phương Bạch nghe điện thoại của cô giáo, nàng đã sai người đến đón cô về nhà.
Mùa hè, những cơn gió ấm áp thổi đến.
Tuy thế, nhưng Kỷ Úc Nịnh lại cảm thấy nó lạnh như mùa đông.
Cô cố chống cự để hoàn thành bài tập, làm xong, Kỷ Úc Nịnh cảm thấy rất chóng mặt, trở lại gác mái, cô ngủ thϊếp đi.
Sau khi thϊếp đi, Kỷ Úc Nịnh mơ thấy Lục Hạ.
Kỷ Úc Nịnh hiếm khi mơ thấy mẹ mình, nhưng lần mơ thấy này, mẹ lại mỉm cười dịu dàng, bà lần lượt gọi tên cún cơm của cô.
Khi Kỷ Úc Nịnh muốn chạy tới ôm Lục Hạ, cô đột nhiên cảm thấy trước trán mình lạnh băng, tuy thế nhưng nó vô cùng thoải mái, khiến cô không khỏi nheo mắt.
Thứ lạnh băng ấy nhanh chóng rời khỏi trán, vội vàng mở mắt đuổi theo, thứ lạnh băng kia biến thành một người mặc áo choàng đen, Kỷ Úc Nịnh nhìn kỹ hơn, người đó chính là Phương Bạch.
Sau khi nhìn thấy nàng, Phương Bạch mỉm cười đe tới, miệng nàng đầy máu và răng nanh.
Kỷ Úc Nịnh muốn chạy, nhưng lại không thể di chuyển cơ thể.
Ngay khi Phương Bạch chuẩn bị chộp đến, một ánh sáng rực rỡ bật sáng.
Phương Bạch biến mất.
Kỷ Úc Nịnh đi về phía ánh sáng, cô thoát khỏi con quỷ phía sau, bước vào đồng cỏ đầy hoa.
“…”
Kỷ Úc Nịnh nâng mắt lên, cô tự biết mình đang nằm mơ.
Đầu cứ mơ mơ màng màng, Kỷ Úc Nịnh cảm thấy cơ thể mình lắc lư qua lại.
Mở hai mắt ra rồi nhắm lại, sau vài giây, Kỷ Úc Nịnh nâng mắt lên lần nữa, cô thấy trước mặt xuất hiện một mớ tóc, một vài sợi tóc còn rũ xuống bên mũi, nhồn nhột.
Kỷ Úc Nịnh giơ tay muốn gạt sợi tóc kia ra, nhưng cô lại không thể di chuyển cánh tay của mình.
... Chẳng lẽ... Phương Bạch đã thật sự đã bẻ gãy tay của mình ư.
Kỷ - Sốt cao 40°C - Úc Nịnh nghiêm túc suy nghĩ.
Cô vô thức nhích người, hít hít cái mũi, Kỷ Úc Nịnh không đỡ nổi cơn buồn ngủ, dần nhắm mắt lại.
Động tác của Kỷ Úc Nịnh rất nhỏ, chỉ có Phương Bạch là cảm nhận đưowjc.
Cơ thể nàng xịt keo cứng ngắc, nhưng bước chân lại không dừng.
Phương Bạch cũng không quen với mùi nước hoa của nguyên chủ, vậy nên trước khi ngủ trưa, nàng có tắm lại.
Phải nói là mùi nước hoa của nguyên chủ rất khó ngửi, nhưng sữa dưỡng thể lại rất thơm, mùi rất dịu, không gay mũi.
Cõng Kỷ Úc Nịnh xuống lầu, trán Phương Bạch đã lấm tấm mồ hôi, mùi thơm của sữa dưỡng thể càng nồng hơn.
Phương Bạch cũng ngửi thấy, nhưng nàng cũng nhanh chóng vứt chuyện này sang một bên, chuyên tâm cõng Kỷ Úc Nịnh đến phòng.
Căn phòng này được dọn dẹp mỗi ngày, giường chiếu sạch sẽ gọn gàng.
Liêu Lê kéo chăn bông trên giường ra, sau đó cùng Phương Bạch, đỡ Kỷ Úc Nịnh nằm xuống.