Phương Bạch muốn xem thử vết thương của Kỷ Úc Nịnh, như đợi một lúc mà vẫn không thấy người kia nhúc nhích, nàng khẽ cau mày: "Sao đấy?"
Kỷ Úc Nịnh mở miệng, giọng nói khàn khàn: "Cô chủ Phương không đi ra ngoài sao ạ?"
"Tôi vừa mới đi vào, sao lại phải ra ngoài?"
Ánh mắt Kỷ Úc Nịnh lóe lên, đáy mắt dâng lên sự giễu cợt: "... Cô chủ Phương muốn thưởng thức tác phẩm của mình à?”
Đồng tử của Phương Bạch co rụt lại, trong nháy mắt, nàng đã hiểu được ý nghĩa câu nói của Kỷ Úc Nịnh.
Phương Bạch đảo mắt đi nơi khác, trong phòng không có thứ gì khác ngoại trừ mấy thùng giấy để nàng nhìn cả, trong sự bối rối, Phương Bạch lại nhìn Kỷ Úc Nịnh, nàng ngại ngùng nói: "Em cũng có thể nghĩ như vậy."
Để chứng minh những gì mình nói là sự thật, Phương Bạch lùi lại một bước, nói: "Bắt đầu đi."
Kỷ Úc Nịnh vẫn không nhúc nhích.
Phương Bạch nhẹ giọng hỏi: "Con đang sợ à?"
Câu hỏi này của Phương Bạch xuất phát từ tận đáy lòng.
Khi Phương Bạch lùi lại một bước, nàng vô tình đυ.ng trúng mấy thùng giấy, Phương Bạch đột nhiên hiểu ra, Kỷ Úc Nịnh bị nguyên chủ bạo hành như vậy, sao cô có thể chấp nhận chuyện cởϊ áσ bôi thuốc trước mặt nàng được?
Nghĩ đến đây, Phương Bạch định đợi Ngô Mai trở về, bảo bà ấy đến đưa thuốc cho Kỷ Úc Nịnh, sau đó hỏi Ngô Mai rõ về vết thương của cô.
Ngay lúc Phương Bạch nhấc chân, chuẩn bị rời khỏi phòng, Kỷ Úc Nịnh thu hồi ánh mắt lại, không chút do dự cởϊ qυầи áo.
Tuổi trẻ rực lửa bốc đồng, chỉ một câu hỏi thôi đã có thể kí©h thí©ɧ Kỷ Úc Nịnh.
Câu hỏi của Phương Bạch, theo cách nghĩ của Kỷ Úc Nịnh, đây là một sự khıêυ khí©h trần trụi.
Sau khi cởϊ qυầи áo, cô xem Phương Bạch như người vô hình, tự xoay người bôi thuốc.
May thay, đây là một loại thuốc xịt, chỉ cần xịt lên vết bầm tím mấy lần là ổn, còn tốt hơn thuốc mỡ.
Sau khi bôi thuốc xong, Kỷ Úc Nịnh chuẩn bị mặc quần áo vào, bởi cô không quên trong phòng còn có người khác.
Cô quay lưng về phía Phương Bạch, co rúm người lại trong góc.
Trong góc chỉ có một chùm ánh sáng yếu ớt rọi xuống, nhưng Phương Bạch vẫn có thể nhìn rõ vết thương trên lưng Kỷ Úc Nịnh.
Các vết trầy xước, vết móng tay cào, vết sẹo lớn nhỏ, màu xanh tím các loại có đủ.
"Chị Ngô nói còn có một loại thuốc khác, em đã dùng chưa?"
Kỷ Úc Nịnh không lên tiếng, cô nhìn thuốc mỡ mà mình mới bỏ vào hộp.
Phương Bạch nhìn theo tầm mắt của cô.
Phương Bạch cầm thuốc mỡ lên, nói với Kỷ Úc Nịnh: "Khoan hãy mặc quần áo, tôi giúp em bôi cái này."
"Không..."
Phương Bạch ngắt lời Kỷ Úc Nịnh, đe dọa: "Nếu dám từ chối lời của dì, con tự biết hậu quả."
Lời đe dọa này so sánh với mấy câu mắng chửi của nguyên chủ chả thấm là gì, thậm chí còn không có miếng sát thương.
Kỷ Úc Nịnh nghe thế thì thỏa hiệp, cô muốn xem Phương Bạch định làm gì.
Cùng lúc Phương Bạch mở nắp thuốc mỡ, Kỷ Úc Nịnh cũng rất hợp tác.
Lần này, Phương Bạch càng nhìn rõ những vết thương kia hơn.
Nàng đau lòng thay đứa nhóc này.
Thuốc mỡ lạnh lẽo kết hợp với nhiệt độ ấm áp của ngón tay, khi đầu ngón tay Phương Bạch lượn quanh vết thương, từng cái chạm trơn trượt khiến Kỷ Úc Nịnh co rụt người lại.
Phương Bạch không để ý đến sự bất thường của Kỷ Vân Ninh, lực chú ý của nàng đổ dồn vào vết sẹo của cô.
Khi đầu ngón tay lướt qua vết sẹo, Phương Bạch lại nhớ đến những ký ức bạo hành Kỷ Úc Nịnh của nguyên chủ, đồng thời, nàng cũng biết, mình sẽ khó khăn thế nào để có thể khiến cô buông bỏ lòng hận thù kia đi.
Thuốc nhanh chóng được bôi xong.
Phương Bạch dùng tay kia vỗ vỗ vai của Kỷ Úc Nịnh, nhẹ giọng nói: "Được rồi."