Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Pháo Hôi Nguyên Phối Của Tàn Tật Đại Lão

Chương 5: Đi thôi, chúng ta về nhà

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngữ khí của Cố Tinh Hoài không tốt, thấy ánh mắt đối phương nhìn về phía mình còn mang theo một chút ghét bỏ, Tư Thành Cẩn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Cố thị là tập đoàn dẫn đầu trong lĩnh vực kỹ thuật internet ở Hoa Quốc, là tân binh quật khởi xuất sắc nhất trong mấy năm gần đây của thành phố A.

Cha Cố dựa vào ánh mắt độc đáo cùng chiến lược tài tình độc chiếm hết phần lớn trò chơi đứng đầu trên thị trường. Bên cạnh đó còn không quên đầu tư các mô hình kỹ thuật mới, danh tiếng trong và ngoài nước đều tăng nhanh như tên lửa.

—- Có thể nói Cố thị là thiên đường của những game thủ và nhóm nhân tài yêu thích công nghệ cao.

Còn Tư gia là một gia tộc có lịch sử lâu đời ở thành phố A, nội tình thâm hậu, gốc rễ sâu xa, mấy đời trước của nhà họ Tư đều hoạt động trong giới chính trị và quân đội, địa vị không tầm thường.

Chỉ là sau khi Tư Lâm Hải và La Tư quen biết nhau thì không muốn làm chính trị nữa mà xin ông nội Tư thành lập công ty kinh doanh, dựa vào địa ốc để làm giàu, khi Cố gia đưa ra đề nghị liên hôn, Tư gia cảm thấy đây là cơ hội tốt hiếm có nên vội đẩy Tư Thần ra.

Cuộc liên hôn này đem tới chỗ tốt cho hai nhà nhiều không kể xiết, một bên Cố gia giúp cho nhà họ Tư chuyển mình lấn sang lĩnh vực kinh tế, mà Cố gia có gốc đại thụ trong giới chính trị làm chỗ dựa, địa vị có thể càng thêm củng cố.

"Cố Tinh Hoài" sở dĩ chấp nhận cuộc liên hôn này hoàn toàn là bởi vì coi trọng nhan sắc và thân mình của Tư Thần, chỉ là nguyên thân không ngờ Tư Thần ngoài ý muốn bị mù, thậm chí ở trước mặt cậu ta còn muốn đóng vai "cao lãnh chi hoa", nhưng mà quan hệ hợp tác của hai nhà đang từng bước được đẩy mạnh, ba mẹ Cố không thể để mặc Cố Tinh Hoài ly hôn, thành ra nguyên thân có bao nhiêu oán giận đều đổ lên đầu của Tư Thần, ngay cả những người họ Tư khác đều không tránh được bị y giận cá chém thớt.

Tư Thành Cẩn nhận ra mình lỡ lời, lắc đầu nói: "Tôi không phải muốn nhiều chuyện, dù gì cũng là người một nhà, tôi chỉ là không muốn nhìn cậu phải chịu thiệt thôi. Dù gì….cậu còn đồng ý tiếp tục sống với anh ấy đã là nhượng bộ rất lớn rồi."

Lúc hai nhà định ra liên hôn thì Tư Thần vẫn chưa bị mù, nhưng kết hôn mấy ngày sau liền xảy ra tai nạn xe cộ, cha mẹ Cố đau lòng con trai muốn cùng người mù sống chung nhưng rốt cuộc ván đã đóng thuyền, không đổi được nữa, cha mẹ Cố chỉ có thể càng thêm chiều chuộng con trai coi như là bù đắp cho cậu.

Tư gia cũng tự cảm thấy áy náy, sau lại cũng làm chút bồi thường cho Cố gia, chuyện này mới tính là dàn xếp xong.

Mà "Cố Tinh Hoài" vẫn luôn cho rằng đây là nhà họ Tư thiếu cậu ta, cho nên lúc nào cũng kiêu ngạo phách lối, xem Tư Thần chẳng ra gì.

Tư Thành Cẩn nói xong không khí hòa hoãn một chút, Cố Tinh Hoài hất cằm nói: "Xem như cậu có đầu óc, đâu như ai kia, đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không hiểu."

"Ai kia" bị điểm danh tựa hồ như không nghe thấy, giống như pho tượng thần ngồi yên không nhúc nhích.

[Chịu thiệt mới sợ! Nhìn thân mình của Tư Thần đi, rõ ràng là "Cố Tinh Hoài" chiếm hời mà.]

Cố Tinh Hoài dư quang vẫn luôn ngó trộm Tư Thần, thấy y đột nhiên cứng đờ cả người, cậu định quay sang hỏi thì đối phương đã xoay mặt đi. Trong lòng tuy có nghi hoặc nhưng thật mau đã bị mùi đồ ăn hấp dẫn sự chú ý.

Tư Thành Cẩn thấy thái độ của Cố Tinh Hoài tốt hơn thì tiếp tục gợi chuyện, hắn ta lại không biết Cố Tinh Hoài đang mắng to mình ở trong đầu.

[Ngồi nãy giờ mà còn chưa chịu đi, bộ chúng ta quen thân lắm hả?]

[Ai đó tới lôi tên này đi dùm cái đi! Làm ơn, sắp chịu hết nổi rồi!]

[Hu hu hu, sườn cốt lết, gan ngỗng Pháp, mousse xoài….thật xin lỗi tụi mày, bị tao gắp đi lại không thể chui vào bụng tao, tụi mày nhất định rất buồn đi…]

Tư Thần ngồi ngay bên cạnh Cố Tinh Hoài, tất nhiên nghe rất rõ mấy suy nghĩ lung ta lung tung của cậu.

Lần thứ n nghe Cố Tinh Hoài thèm thân hình của y, Tư Thần đã sớm chết lặng, điều khiến Tư Thần bất ngờ chính là Cố Tinh Hoài thì ra còn là một con sâu ham ăn, nhất là cái câu cuối cùng kia….

Khóe miệng Tư Thần bất giác nâng lên, trong chớp mắt lại khôi phục như thường.

Tuy rằng bây giờ không thể nhìn thấy nét mặt của Cố Tinh Hoài, nhưng nghe Tư Thành Cẩn liên tục bắt chuyện như vậy, Tư Thần đoán người kia cũng không thể hiện sự bực bội ra mặt, bằng không Tư Thành Cẩn nhất định có thể phát hiện Cố thiếu gia cũng không thích nói chuyện với y.

Cũng may ông trời không phụ lòng người, lời cầu khẩn của Cố Tinh Hoài đã có hiệu nghiệm, một nhân viên của Tư thị đúng lúc tìm qua đây, cúi người nhỏ giọng nói: "Tiểu thiếu gia, Tư tổng đang tìm cậu."

Tư Thành Cẩn gật nhẹ đầu với người nọ, sau đó đứng dậy nói với hai người: "Cố thiếu gia, anh hai, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, em đi chuẩn bị đây."

“Đi đi, đi đi.” Cố Tinh Hoài nói, Tư Thần ở kế bên chỉ lãnh đạm ừ một tiếng.

Tư Thành Cẩn vừa mới quay lưng đi, Tư Thần lập tức nghe tiếng dao nĩa lách cách kêu lên, người bên cạnh đã gấp không chờ nổi muốn thưởng thức hết món ngon trước mắt, một bên ăn một bên còn phân vân nên chấm mấy sao như những nhà phê bình ẩm thực chuyên nghiệp.

Tư Thần: “……” Nhà họ Cố bỏ đói cậu ta sao?

Sau khi lấp đầy bụng, Cố Tinh Hoài mới rảnh rỗi chú ý tới Tư Thần vẫn ngồi nghiêm chỉnh như lúc ban đầu, giống như không có ý định muốn đi lấy đồ ăn.

Người mù rất e ngại đến những nơi có hoàn cảnh xa lạ, đặc biệt là những nơi đông người, Tư Thần cũng như vậy, chỉ nói tới chuyện đi đường thôi cũng có khả năng sẽ đυ.ng phải người khác huống chi là tự mình đi lấy đồ ăn.

Cố Tinh Hoài nghĩ thông suốt điểm này liền đứng dậy đi về phía bàn ăn. Cậu gắp hết tất cả đồ ăn mình vừa mới đánh giá năm sao vào dĩa, còn cẩn thẩn tránh những thức ăn có xương, hay miếng quá to.

Sau khi chất đầy một dĩa, Cố Tinh Hoài trở lại chỗ ngồi

Cậu ngồi xuống chưa được vài giây thì bắt đầu than thở: "No quá đi, sao mà ăn nổi nữa? Họ Tư, anh ăn giúp tôi đi, bằng không lãng phí biết bao nhiêu đồ ngon, còn uổng công tôi đi một vòng nữa."

Tư Thần: “……?” Rõ ràng cậu ta vừa mới nói trong đầu còn muốn ăn thêm hai mâm nữa mà.

"Ngơ ra đó làm gì? Đồ ăn ở trước mặt kìa, lẽ nào còn muốn tôi đút cho anh?"

Đối phương vừa nói dứt câu đã nhét muỗng nĩa vào tay y.

Lúc trưa Tư Thần cố ăn cơm nhiều hơn một chút chính là vì nghĩ lúc đến buổi tiệc sẽ không ai lấy đồ ăn cho y. Nhưng đi thử đồ cả buổi với Cố Tinh Hoài nên giờ cũng đã cảm thấy đói bụng

Tuy rằng không biết Cố Tinh Hoài có ý đồ gì nhưng chắc cũng không gan tới nỗi dám bỏ độc vào trong đồ ăn đâu, cứ ăn no rồi tính.

Nhân lúc Tư Thần đang thong thả ăn cơm, Cố Tinh Hoài xem nhiệm vụ vừa mới gửi tới: [Làm Tư Thần rời khỏi buổi tiệc trước mặt mọi người.]

Trong nguyên tác, "Cố Tinh Hoài" đang đứng nói chuyện với người khác, Tư Thần đứng ở bên cạnh bị người va phải, ly rượu trong tay y đổ hết lên quần áo của nguyên thân.

"Cố Tinh Hoài" cảm thấy rất mất mặt, cũng không để ý xung quanh có bao nhiêu người đang vây xem, trước bàn dân thiên hạ mắng Tư Thần một trận thậm tệ, đại khái nói đối phương một kẻ mù mà còn đi đến mấy buổi tiệc như thế này, làm vướng tay vướng chân, kế đó thì kêu tài xế đem y đi.

Cố Tinh Hoài gõ gõ hệ thống: [Chỉ cần có thể làm Tư Thần rời khỏi buổi tiệc trước mặt mọi người là được phải không? Còn biện pháp thì dùng cách nào cũng được?]

Sau khi nhận được cái gật đầu của hệ thống, Cố Tinh Hoài bắt đầu suy nghĩ đối sách.

Không tính đến chuyện đắc tội nam chủ, cậu cũng không cho phép bản thân đi chọc nỗi đau của người khác để hoàn thành nhiệm vụ. Những người khuyết tật rất nhạy cảm, làm không khéo lỡ đâu Tư Thần nghĩ quẩn rồi đi tự tử thì phải làm sao? Tới lúc đó cậu có mười cái mạng cũng không đền nỗi nam chủ cho thế giới này đâu.

Trong hội trường có dựng bục phát biểu, thấy thời gian đã đến, Tư Lâm Hải gõ gõ ly rượu, mọi người xung quanh ngừng trò chuyện, cùng nhìn về phía ông.

“Đầu tiên, tôi xin cảm ơn mọi người đã đến tham gia buổi tiệc ngày hôm nay, tiểu Tư con trai tôi nhận chức không lâu, có rất nhiều điều cần phải học hỏi, ít nhiều cũng nhờ mọi người chiếu cố nên nó mới có thành tích như ngày hôm nay…."

Tư Lâm Hải đứng trên bục phát biểu, mỗi câu đều không giấu được sự yêu thích và kỳ vọng đối với Tư Thành Cẩn, ông lần lượt kể hết mọi nỗ lực của con trai từ lúc vào công ty cho tới mối quan hệ tốt đẹp với mọi người xung quanh, tới khi hết thứ để khoe rồi thì mới nhường chỗ cho Tư Thành Cẩn lên.

La Tư đứng song song với Tư Thành Cẩn, thấy đến lượt con trai lên phát biểu, bà quay sang chỉnh sửa cà vạt cho y rồi còn không quên vỗ vai cổ vũ: "Không cần lo lắng, mọi người đều là người quen, con cứ tự nhiên là được."

Nhìn một màn trước mắt, có không ít người lén quan sát Tư Thần, trong lòng đều cảm thấy tiếc cho y.

Cố Tinh Hoài nhìn sang bên cạnh, Tư Thần rất cao, dáng người cân đối, đứng trong đám đông rất dễ dàng nhìn thấy, phối hợp với bộ tây trang màu đen Cố Tinh hoài chọn cho càng tăng thêm vẻ anh khí bức người của y.

Nhưng cậu lại cảm thấy bóng lưng Tư Thần có chút cô tịch.

Y giống như một con thú nhỏ đáng thương bị nhốt trong một bức tường vô hình, hoặc cũng có thể là y tự nhốt bản thân trong thế giới cô độc đó, ngăn cách bản thân với thế giới bên ngoài, không ai dám tới gần y, cũng không ai có thể tới gần y.

Cố Tinh Hoài đang lưỡng lự có nên đứng gần Tư Thân một chút hay không, vừa ngẩng đầu đã thấy Tư Thành Cẩn từ trên bục phát biểu đi xuống.

"Anh, hạng mục này anh cũng từng phụ trách, ít nhiều gì cũng có anh góp sức, em hiện tại đại diện Tư thị ký hợp đồng với công ty giải trí Quả Đống, cảm thấy nên cảm ơn anh một tiếng, hay là em mời anh một ly?"

Phục vụ từ một bên nâng khay rượu đi tới, Tư Thành Cẩn cầm lấy hai ly rượu lên rồi đưa một ly tới trước mặt Tư Thần.

Cố Tinh Hoài sửng sốt, trong sách không hề có đoạn này, hơn nữa nếu cậu nhớ không lầm Tư Thần không thể uống rượu.

Trong sách viết có một lần đi bàn chuyện hợp tác với khách hàng, Tư Thần bị người khác rót rượu, uống xong thì ngay lập tức bị dị ứng, cả người nổi đầy mẩn đỏ, còn sốt cao không ngừng, lúc nằm trên giường thoi thóp được bạch nguyệt quang dốc lòng chăm sóc cả đêm, đây cũng là một tình tiết quan trọng để xúc tiến tình cảm của cả hai.

Cố Tinh Hoài còn đang hồi tưởng lại cốt truyện, khóe mắt liếc thấy Tư Thần muốn cầm ly rượu, cậu nhanh tay đoạt lấy.

Trước ánh mắt khó hiểu của mọi người, Cố Tinh Hoài nở nụ cười như có như không nói: "Tiểu Tư tổng, lẽ nào anh đã quên anh trai của mình không uống được rượu? Dù sao chúng tôi cũng là vợ chồng, ai uống cũng vậy, để tôi uống thay anh ấy."

Cố Tinh Hoài nói xong, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch: "Rượu ngon, tiểu Tư tổng thật biết thưởng thức."

Tư Thành Cẩn đương nhiên không quên Tư Thần bị dị ứng, chỉ là không nghĩ tới Cố Tinh Hoài lại nhảy ra cướp rượu giữa đường như vậy, nhưng hắn nghĩ một hồi cũng không thể tìm được lời để phản bác, cầm ly rượu không biết nên uống hay không.

"Đúng rồi, khi nãy anh nói hạng mục này từng do Tư Thần phụ trách…." Cố Tinh Hoài quay đầu nhìn về phía Tư Thần, "Tư Thần, anh phụ trách công đoạn nào vậy, tiểu Tư tổng còn tính phần của anh kìa."

Tuy không biết Cố Tinh Hoài làm vậy là có ý gì, nhưng cơ hội đã đến trước mắt, Tư Thần không lý nào lại bỏ qua, y suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng không có gì, chỉ là mua được bản quyền của 《Vấn Thiên Lục》, thiết kế nội dung và quy hoạch phương hướng phát triển của trò chơi thôi, phần còn lại đều do tiểu Cẩn lo."

Cố Tinh Hoài giả ngu nói: "Anh chỉ làm có bao nhiêu đó? Vậy chẳng phải tiểu Tư tổng chịu thiệt rồi sao?"

Những người ở đây nghe xong đều âm thầm líu lưỡi, quả nhiên vị nhị thế tổ họ Cố này cả ngày đều chơi bời lêu lỏng.

Ai chẳng biết tác giả của 《Vấn Thiên Lục》 không thiếu nhất chính là tiền, rất nhiều công ty tranh nhau muốn mua bản quyền tiểu thuyết của y để cải biên nhưng đều bị từ chối, ngay cả Cố gia cũng không ngoại lệ, vậy mà không ngờ tới Tư Thần có thể thuyết phục được vị đại thần khó tính đó.

Huống chi phương hướng phát triển và nội dung kế hoạch đều đã làm xong, còn chẳng phải đã hoàn thành hết tám phần công việc rồi sao? Vậy mà Tư gia lại mở tiệc chúc mừng Tư Thành Cẩn, thật là nực cười.

Sắc mặt Tư Lâm Hải và La Tư đều rất khó coi, chỉ có Tư Thành Cẩn rũ mắt ngượng ngùng mà cười: "Không đâu, Cố thiếu gia quá khen rồi, đều là công sức của mọi người."

“Cho tôi một ly." Cố Tinh Hoài nói với người phục vụ, sau đó nâng ly rượu kính Tư Thành Cẩn: "Mấy lời chúc mừng chắc anh đã nghe nhiều rồi, tôi cũng không nói nữa, chúng ta uống rượu đi."

Tư Thành Cẩn phối hợp uống một ngụm, Cố Tinh Hoài uống xong lại rót một ly, nói thêm hai câu lại uống nữa, cứ như vậy Cố Tinh Hoài uống một mạch bốn năm ly, gương mặt bắt đầu ửng đỏ, thân hình loạng choạng đứng không vững, có vẻ đã ngà ngà say.

Cố Tinh Hoài thả ly rượu xuống bàn, nắm lấy tay áo Tư Thần lắc lắc, mờ mịt nhìn y: "Chồng ơi, sao anh còn ở đây? Đã mấy giờ rồi mà còn chưa chịu về nhà, đi thôi, chúng ta về nhà!"

Tư Thần thấy Cố Tinh Hoài bắt đầu nói năng lộn xộn, y nói vài câu khách sáo với Tư Thành Cẩn rồi dẫn người đi ra hội trường, lại gọi điện thoại cho tài xế đi đón bọn họ.

Tài xế lên tới, thấy Cố Tinh Hoài đứng xiêu xiêu vẹo vẹo một bên vội đi tới đỡ cậu, khi cửa thang máy vừa mới đóng lại, Cố Tinh Hoài "đang say" đã đứng thẳng người dậy, vỗ vai tài xế còn đang không hiểu gì nói: "Tiểu Lý, anh đỡ Tư Thần là được, không cần phải lo cho tôi."

"Tôi..."

[Quả nhiên chiêu uống say giả điên lúc nào cũng hữu hiệu, đã ăn no lại không tốn tiền, giờ về nhà ngủ là sướиɠ nhất.]

Tư Thần vốn định nói "Tôi không cần", nhưng sau khi nghe xong suy nghĩ của Cố Tinh Hoài thì quên luôn mình đang định nói gì.
« Chương TrướcChương Tiếp »