Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Pháo Hôi Nguyên Phối Của Tàn Tật Đại Lão

Chương 4: Chuyện của bọn tôi liên quan cái thá gì tới cậu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tư Thần bất thình lình hét to một tiếng làm Cố Tinh Hoài giật cả mình, mấy bản phác thảo trải dài trong đầu đều theo tiếng rống đó không cánh mà bay.

—— Sao lại nổi giận rồi? Lẽ nào là do cậu tự tiện xông vào phòng y?

Cố Tinh Hoài tiếc nuối thu hồi tầm mắt, kế đó ôm cánh tay hừ lạnh một tiếng: "Cút con khỉ! Anh quên đây là nhà ai rồi hả? Căn phòng này tôi muốn vào thì vào, muốn đi thì đi, không tới lượt anh đuổi người."

Tư Thần không hiểu được tại sao trên thế giới này lại có kẻ suốt ngày trong đầu chỉ toàn mấy cái suy nghĩ đáng khinh như vậy, càng ghê tởm không muốn nói nhiều lời với đối phương, y quơ tay lấy gậy dò đường đặt kế bên, sau đó xoay người đi phòng vệ sinh, chuẩn bị tìm chỗ thay đồ.

—--- Cố Tinh Hoài không đi thì y đi.

Nhưng đi chưa tới hai bước, cửa phòng "phanh" một tiếng đóng lại, thanh âm của người kia xuyên qua kẹt cửa truyền tới: "Ai thèm ở trong cái phòng rách nát của anh!"

“……” Tư Thần đứng sững một hồi lâu, căn cứ kinh nghiệm của mấy lần trước, y còn tưởng Cố Tinh Hoài sẽ mặt dày mày dạn ăn vạ trong phòng mình chứ.

Mà Cố Tinh Hoài cũng chưa rời đi, sau khi đóng cửa lại, cậu đứng ở ngoài hành lang rồi dán người lên cửa phòng nghe ngóng tình hình bên trong, một hồi vẫn không thấy động tĩnh gì, cậu đi xuống lầu tìm dì Khúc, nói với dì lên dọn dẹp phòng cho Tư Thần, sẵn tiện thông báo cho y chiều nay cùng cậu đi ra ngoài.

Tư Thần đã đổi xong quần áo, vừa lúc nghe thấy giọng nói của dì Khúc ở ngoài cửa: "Tiểu Thần, dì nghe Cố thiếu gia nói con không cẩn thận làm đổ nước, để dì vào lau dọn cho con, bằng không con sơ ý sẽ bị trượt chân mất."

Tư Thần dạ một tiếng, sau khi mở cửa cho dì Khúc đi vào, y hỏi: "Cố Tinh Hoài tìm dì? Cậu ta có làm khó dễ dì không?"

"Không có, dì thấy tâm tình của Cố thiếu gia hôm nay còn rất tốt." Dì Khúc lau khô nước trên mặt bàn, cầm lấy quần áo ướt Tư Thần để trên lưng ghế, "Cậu ấy còn nhờ dì nói với con là bốn giờ chiều nay cùng cậu ấy đi ra ngoài, hình như là đi dự tiệc gì đó."

Tư Thần gật gật đầu: “Dạ, con biết rồi."

Dì Khúc lại nhắc Tư Thần khoảng một tiếng sau xuống ăn cơm trưa, sau đó mới cầm quần áo ướt của Tư Thần rời đi.

Trong phòng lại khôi phục yên tĩnh, Tư Thần đứng trước cửa sổ, hương cỏ cây tươi mát theo làn gió quẩn quanh nơi chóp mũi, y hồi tưởng lại âm thanh suy nghĩ của Cố Tinh Hoài khi nãy cùng với âm thanh trong phòng bao Nguyệt Hạ Ca – đều là cùng một người.

Tư Thần lần đầu tiên hoài nghi năng lực của mình đã xảy ra sai lầm, nếu không sao Cố Tinh Hoài lại trở nên khác lạ như vậy.

Còn chuyện tiệc mừng tối nay Tư Thần cũng đã biết đến, mấy ngày trước, cha của y Tư Lâm Hải có gọi đến, nói là hạng mục của em trai y - Tư Thành Cẩn chính thức hoạt động, muốn y đến trình diện.

Nhưng tiệc mừng bắt đầu từ lúc bảy giờ tối, hơn nữa vai chính cũng không phải y và Cố Tinh Hoài, cậu ta muốn đi sớm để làm gì?

Ngón tay Tư Thần khẽ vuốt ve tay nắm của gậy dò đường, suy nghĩ một hồi thì tìm được một lời giải thích hợp lý.

—- hai ngày nay Cố Tinh Hoài an phận như vậy, nhất định là đang bày trò gì đó….

Đảo mắt liền đến giờ cơm, Tư Thần vốn muốn nhân lúc này để thăm dò xem Cố Tinh Hoài lại đang có mưu đồ xấu gì, nhưng lúc xuống lầu lại chỉ thấy một mình dì Khúc.

"Cố thiếu gia vừa mới ra ngoài, nói không cần chờ cậu ấy."

Người không có ở đây, Tư Thần cũng hết cách, chỉ có thể một bên dùng cơm, một bên đoán già đoán non.

Qua giờ nghỉ trưa không lâu, Cố Tinh Hoài trở về biệt thự, còn mang theo một đám người trên tay xách túi lớn túi nhỏ, bọ họ đứng đầy phòng khách, trong thoáng chốc đã khiến biệt thự trống trải lạnh lẽo đầy ắp sinh khí.

Cố Tinh Hoài kêu dì Khúc lại, nói với đám người trước mặt: "Đây là quản gia Khúc, sau này mọi người đều nghe sắp xếp của dì ấy, rõ chưa?"

"Dạ."

Dì Khúc mở to hai mắt nhìn, vội xua tay: "Cố thiếu gia, tôi làm không nổi chức quản gia này đâu."

Cố Tinh Hoài quay đầu nhìn dì Khúc: "Năng lực của dì như thế nào con đều biết, đám người mới này giao cho dì là đương nhiên. Nếu dì không muốn làm, vậy dì cứ tạm thời chỉ dẫn bọn họ làm việc trước, con rảnh rỗi sẽ tìm người khác đến thay thế."

"Cũng không phải không muốn làm…" Nghe Cố Tinh Hoài muốn tìm người khác tới, dì Khúc ngượng ngùng nói.

Cố Tinh Hoài vỗ tay một cái: "Quyết định như vậy đi, còn về tiền lương của dì thì tăng gấp đôi."

Dì Khúc vội nói: "Cảm ơn Cố thiếu gia đã tin tưởng, tôi sẽ nỗ lực làm việc."

Tư Thần ở một bên lúc này mở miệng: "Cố Tinh Hoài, cậu có ý gì?"

"Có ý muốn dọn về."

Cố Tinh Hoài nói xong lời này liền cảm thấy khí áp quanh thân Tư Thần nhanh chóng hạ thấp. Cậu cũng đành chịu, nếu sống ở Cố gia ngày nào cũng đối mặt với ba mẹ nguyên thân chỉ sợ sớm ngày sẽ lòi ra mất, chi bằng ở cùng Tư Thần, hai người không quấy rầy nhau, cậu cũng được tự do hơn

Đây là nhà do ba mẹ Cố Tinh Hoài mua, Tư Thần biết vản thân không có lập trường ngăn cản cậu ta, chỉ đành tiếp thu việc này.

Cố Tinh Hoài nhìn thời gian, sau đó nói với Tư Thần đang ngồi trên sô pha: "Giờ này là giờ nào rồi mà anh còn ngồi ngay ra đó, đừng có nói với tôi là anh định ăn mặc như vậy đi dự tiệc, anh không sợ mất mặt nhưng mà tôi sợ đó."

Tư Thần còn chưa kịp mở miệng thì đối phương đã tự nói tiếp, giọng nói còn mang theo chút bất đắc dĩ: "Chậc, coi như anh gặp may, hôm nay bổn thiếu gia vui vẻ, đi thôi, tôi dẫn anh đi đi mua đồ."

……

Thành phố A, khách sạn Sofitel.

Tầng cao nhất của khách sạn chuyên dùng để tiếp đãi những nhân vật danh giá, người có thể đến đây nếu không phải quyền thế ngập trời thì cũng là giàu nứt đố đổ vách.

Buổi tiệc đã sắp bắt đầu, mọi người gần như đã đến đủ, chỉ còn đợi sự xuất hiện của vai chính.

Mà vai chính của hôm nay chính là Tư Thành Cẩn, tiểu thiếu gia của nhà họ Tư.

Nói ra cũng thật buồn cười, ban đầu Tư gia chỉ có độc nhất một vị thiếu gia, chính là Tư Thành Cẩn, thẳng tới một năm trước đột nhiên nổi lên lời đồn đãi nói là con trai của Tư Lâm Hải bị người khác ôm lộn, hàng thật giá thật cách đây không lâu còn chạy tới tận cửa nhận thân.

Mọi người ngay từ đầu đều không tin, sau lại thấy Tư Thần dọn đồ vào ở trong Tư gia mới biết lời đồn là thật. Nhưng có điều cha mẹ Tư không nỡ để Tư Thành Cẩn trở về cái thôn nghèo nàn đó sinh sống nên giữ luôn cả hai ở lại Tư gia, để Tư Thần làm đại thiếu gia, còn Tư Thành Cẩn thành em trai của y.

Tuy chuyện nhận lại con ruột này đã trôi qua một năm, nhưng khi nhắc đến thiếu gia nhà họ Tư mọi người liền nghĩ đến ngay Tư Thành Cẩn, bởi vì Tư Thần rất ít khi xuất hiện, từ sau khi bị mù người này càng trở nên tối tăm khó gần, có Tư Thành Cẩn ngoan ngoãn tươi sáng làm đối lập, mọi người càng thêm không thích Tư Thần.

Hai vợ chồng Tư Lâm Hải đang đứng trong sảnh tiếp khách, người được mời đến đa phần là đối tác làm ăn của Tư gia, tiếp đó chính là nhân viên cấp cao trong tập đoàn, còn lại thì là bạn bè đồng học của Tư Thành Cẩn, mọi người ai cũng ăn mặc chỉnh tề, tay cầm ly rượu thấp giọng cười nói.

Tuy nói là yến tiệc, nhưng ông bà chủ đứng ở một bên giám sát, đám nhân viên của tập đoàn Tư thị một chút cũng không dám thả lỏng.

Có nhân viên nhìn thấy vợ chủ tịch đang nhìn chằm chằm về phía bọn họ, sau đó lại quay qua thì thầm to nhỏ gì đó với chủ tịch , người đó vội vàng quay mặt trốn đi, nói nhỏ với đồng nghiệp đứng kế bên: "Ôi mẹ ơi, cảm giác này giống y chang như là học sinh đi quán bar gặp phải thầy cô vậy…"

Mấy đồng nghiệp nghe xong đều nghẹn cười, có người nhịn không được quay ra sau nhìn hai vợ chồng Tư gia, thấy bọn họ còn nhìn về phía này, cả người đều căng chặt.

Người vừa mới phun tào nhận được ánh mắt ra hiệu của đồng nghiệp thì không nói nữa, cúi đầu nhấp một ngụm rượu.

Rượu không quá nồng, dư vị lại lâu, có chút ngọt ngào thanh mát, vừa uống liền biết hàng quý, người nọ âm thầm cảm thán, không hổ là hào môn thế gia của thành phố A, mua một số lượng lớn loại rượu vang đỏ cao cấp như vậy để chiêu đãi mọi người.

Tiếng giày cao gót lộc cộc tiến đến gần, mọi người vội vàng dàn thành hàng ngang đứng nghiêm chính: "Chào La tổng."

Mọi người hô xong, đang tính khom lưng đã bị thanh âm ôn hòa của mẹ Tư cản lại: "Đến đây là để dự tiệc, mọi người không cần câu nệ nhiều như vậy, cứ thoải mái vui vẻ là được."

Mẹ Tư tên là La Tư, lúc con trẻ đi theo Tư Lâm Hải lăn lộn trên thương trường, nhưng kể từ khi sinh con xong thì lui lại chăm sóc gia đình, đám nhân viên trong công ty vẫn theo thói quen gọi bà một tiếng "La tổng".

La Tư nhìn nói với giám đốc điều hành kế bên: "Tiểu Lý, ở bên kia có chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, là Tiểu Cẩn đích thân căn dặn đó, đều là mấy món mọi người thích, nếu mọi người muốn thì cậu dẫn nhân viên của mình đi nếm thử đi."

"Dạ vâng." Mọi người động thanh đáp, La Tư khách sáo trò chuyện thêm vài câu với mọi người rồi mới rời đi.

Mọi người nhẹ nhàng thở ra, sau đó tốp năm tốp ba kéo nhau đi tìm đồ ăn lấp đầy bụng.

Nhìn những món ăn được bài trí trên bàn, đôi mắt của mọi người lập tức sáng lên, một cô nhân viên không tiếc lời khen ngời Tư Thành Cẩn: "Không hổ là tiểu Tư tổng, ngay cả sở thích ăn uống của tụi mình mà còn nhớ rõ như vậy."

Tư Thành Cẩn năm nay đang học thạc sĩ năm thứ hai, từ sớm đã được Tư Lâm Hải an bài vào công ty, sau khi xem xét thì chọn một chức vụ phù hợp vừa học vừa làm cho y, lúc không phải đi học sẽ đến công ty làm việc, mấy nhân viên trẻ tuổi ở đây đều là người của y hết.

Mới đầu, mọi người đều cho rằng con trai của ông chủ khẳng định không dễ ở chung, nhưng sau này mới phát hiện Tư Thành Cẩn làm người ôn hòa, chẳng hề bưng cái giá ta đây là thiếu gia để lên mặt với bọn họ, ngược lại đối với ai đều săn sóc chiếu cố, năng lực công tác không tồi, thậm chí nếu y không đến công ty đi làm thì bọn họ cũng sẽ bắt đầu nhớ thương người ta.

"Mà nè, mọi người nói xem hôm nay Tư Thần có tới không?" Một người tò mò hỏi.

Nói đến cũng thật trùng hợp, trước khi Tư Thần nhận tổ quy tông thì từng làm trong công ty con của Tư thị, y và Tư Thành Cẩn bằng tuổi nhau, tuy rằng điều kiện cha mẹ nuôi không tốt nhưng vẫn không thể cản trở Tư Thần trở thành một học sinh ưu tú, sau khi tốt nghiệp xong thì được công ty tuyển thẳng vào làm, còn trở thành tổ trưởng của bọn họ. Nếu không phải xảy ra sự cố, nói không chừng lấy năng lực của y đã sớm thăng chức ngang với Tư Thành Cẩn luôn rồi.

Mà hạng mục Tư Thành Cẩn bắt được cũng là do Tư Thần trước đây phụ trách, nội dung kế hoạch đều đã chuẩn bị sẵn sàng, không ngờ Tư Thần lại xảy ra tai nạn nên mới bị đình lại nếu muốn chúc mừng thì cũng nên có phần của Tư Thần mới đúng.

Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nhưng nghĩ tới tính tình của Tư Thần thì lắc đầu: "Thôi đi, cậu ta nếu lại đây chắc sẽ phóng khí lạnh đông chết tụi mình mất."

"Phải đó, tên đó chẳng khác nào là người máy cả!" Người nọ nói tiếp, "Nếu không phải Tư gia cho đi liên hôn, nói không chừng sẽ làm cẩu độc thân cả đời, còn có chồng của tên đó kêu cái gì Cố Tinh Hoài, nói thật người đó cũng quá xui xẻo đi…."

Người nọ còn muốn tiếp tục phun tào, liền thấy các đồng nghiệp dùng ánh mắt tràn ngập đồng tình nhìn mình. Trong lòng bỗng dâng lên dự cảm không tốt, người nọ quay đầu lại xem, bị dọa tới nỗi đồ ăn trong tay xém một chút rơi xuống đất hết.

—---Bà nó, cái người xui xẻo này tới đây lúc nào!

Người nọ hít sâu một hơi, cố vắt óc tìm đường cứu chữa, còn không quên cầu cứu mọi người xung quanh. Thời gian từng giây từng giây trôi qua, mọi người kinh ngạc phát hiện hình như đương sự bị nói xấu hoàn toàn không có dấu hiệu muốn nổi giận.

Làn da Cố Tinh Hoài trắng nõn, từng đường nét trên gương mặt vô cùng tinh xảo, đặc biệt nhất chính là đôi hàng mi nhỏ dài cong vυ"t nhẹ nhàng lay động theo từng cái chớp mắt, còn ánh mắt của cậu….ánh mắt......người nọ rất nhanh đã phát hiện, từ nãy đến giờ đôi mắt màu hổ phách của đối phương vẫn luôn dán chặt vào miếng sườn cốt lết nằm trên bàn.

"Anh kẹp xong chưa?" Cố Tinh Hoài nhẫn nại hỏi người nọ.

Đối phương sửng sốt một chút sau đó lách người sang một bên: "Xong... xong rồi."

Mọi người ở đây ai cũng đều nghe qua "uy danh" của Cố Tinh Hoài nên thấy y bước tới liền nhanh chân lui ra sau, nhìn vị nhị thế tổ kia hớn hở gắp đồ ăn.

Cho tới khi bóng dáng của Cố Tinh Hoài đã đi xa, mọi người mới xúm lại nói tiếp: "Thật ra tôi cảm thấy hai người bọn họ cũng rất xứng đôi mà…"

Cố Tinh Hoài tất nhiên không biết nhân viên Tư thị đánh giá cậu như thế nào, sau khi đi một vòng chất đầy dĩa đồ ăn, cậu thỏa mãn bưng chiến lợi phẩm trở về chỗ ngồi, lại phát hiện chỗ của mình đã bị kẻ khác chiếm mất.

Người đó đưa lưng về phía cậu, ngồi đối diện với Tư Thần: "Anh, nghe nói anh cãi nhau với Cố Tinh Hoài? Cha mẹ Cố tới tìm ba mẹ nói chuyện rồi, em biết anh không có cảm tình với cậu ấy, nhưng chắc anh cũng không muốn chỉ bởi vì chuyện của anh mà làm đứt gãy quan hệ hợp tác của hai nhà có đúng không?"

Cố Tinh Hoài bĩu môi, đúng là bạch liên hoa mà, nói một câu liền chụp hết tội lên đầu Tư Thần.

"Ding". Dĩa gốm sứ va chạm với mặt bàn pha lê phát ra một tiếng vang thanh thúy nhanh chóng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

Tư Thành Cẩn theo tiếng ngẩng đầu lên, thấy người đến là Cố Tinh Hoài thì có chút hoảng loạn muốn đứng dậy: "Cố thiếu gia, ngại quá tôi không biết cậu đã quay lại…thật xin lỗi!"

Thấy Tư Thành Cẩn muốn trả chỗ cho mình, Cố Tinh Hoài khoác tay bảo: "Không sao, anh ngồi đi, tôi ngồi ở đây là được."

Nói xong cậu kéo ghế ra ngoan ngoãn ngồi kế bên Tư Thần.

"Cố thiếu gia, anh tôi không biết ăn nói, nếu có chỗ nào đắc tội cậu, tôi thay anh ấy xin lỗi, chúng ta là người một nhà, nếu cậu không vui vậy cứ nói thẳng là được, không cần phải giống như ở trước mặt người ngoài giúp anh tôi che giấu đâu."

Diện mạo Tư Thành Cẩn thuộc kiểu thanh tú, nhưng không giống Tư Thần được di truyền ưu điểm của cha mẹ Tư. Cả gương mặt nổi bật nhất chính là cặp mắt ngây thơ như nai con kia, hơn nữa nói chuyện lại nhẹ nhàng, dễ dàng chọc người yêu mến.

Cố Tinh Hoài nghĩ tới nguyên nhân "cậu" và Tư Thần mâu thuẫn, trong lòng có chút thương xót cho y. Dù sao cũng là nguyên thân chơi xấu sau lưng, không biết là đầu óc có hố hay sao mà lại muốn chuốc thuốc để chiếm thân mình của Tư Thần, cũng bởi vậy mà sau khi về nhà họ Cố kể khổ, "cậu" cũng không dám kể quá rõ, chỉ bảo hai người vì một ít việc nên cãi nhau.

Mà lời đến miệng của Tư Thành Cẩn thì giống như trăm sai ngàn sai đều là do Tư Thần vậy.

"Không cần xin lỗi đâu." Cố Tinh Hoài phụt cười ra tiếng, "Chuyện của bọn tôi liên quan cái thá gì tới cậu."
« Chương TrướcChương Tiếp »