Văn Diệu quyết định từ bỏ cái bánh bao lớn, đổi lấy năm cái bánh bao nhỏ và hai túi dưa muối.
Ôi, dưa muối mà cũng hai đồng rưỡi một túi, thật là quá đắt!
Khi cô ra ngoài, Văn Tuấn và Văn QUân cũng đã dọn dẹp gần xong. Nhà bếp không thể sử dụng được nữa, ngay cả cái bếp cũng bị mảnh gỗ đập vỡ mất một mảng lớn. May mà cái nồi trên bếp vẫn còn nguyên, bát đĩa gì đó thì dọn dẹp lại vẫn có thể dùng.
Cô gọi hai bố con vào phòng, trên bàn là năm cái bánh bao nóng hổi và hai túi dưa muối.
Văn QUân lập tức cầm một cái ăn luôn.
“Trong không gian này vẫn có bánh bao à?” Anh ăn mà không có một chút lo lắng nào, cũng không sợ trúng độc hay gì đó.
Văn Diệu bèn kể cho hai người về tình hình trong không gian, không quên chỉ trích: “Cậu xem, có phải là lừa đảo không? Nữ chính mua theo giá cổ xưa, còn đến tay chúng ta lại thành giá hiện tại.”
Văn Tuấn xé một cái bánh bao ra, kẹp dưa muối đưa cho Văn Diệu, nói: “Có không gian này, cuộc sống của chúng ta sẽ dễ dàng hơn một chút.”
Văn Diệu đồng ý, vì thật sự trong không gian còn nhiều thứ tốt.
Nhưng Văn Quân lại nói: “Dù cho không gian này có tác dụng lớn như vậy, nhưng chúng ta cũng không thể quá phụ thuộc vào nó. Ai mà biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nếu như nữ chính xuất hiện thì không gian lại thuộc về cô ta thì sao? Chúng ta vẫn cần phải tự đứng vững.”
“Bố nói đúng.” Văn Tuấn gật đầu.
Văn Diệu nhai nhai cái bánh bao trong miệng, đúng thật, khi người ta đói thì ăn gì cũng thấy ngon. Nuốt xuống rồi mới gật đầu nói: “Anh, em biết rồi, đúng rồi, từ giờ chúng ta phải thay đổi cách gọi, ở đây không thể gọi bố được, phải gọi là cha.”
“Biết rồi.”
Ba người ăn hết bốn cái bánh bao, cái còn lại Văn Quân nói để lại cho Tiểu Đầu.
Về đứa em trai sau này sẽ trở thành phản diện thứ hai, cả ba đều nhất trí không để nó đi vào con đường cũ.
“Bây giờ không gian ở trong tay chúng ta, thì hãy thay thế con đường của nữ chính, để cô ta không còn đường đi.” Tránh việc sau này nữ chính lớn lên lại hại em trai cô.
Điều này nhận được sự ủng hộ nhất trí từ Văn Tuấn và Văn Diệu.
Sau khi ăn no, lại bỏ túi dưa muối vào hộp tái chế trong không gian, ba người chuẩn bị đi đến nhà cũ để đón Tiểu Đầu.
“Hay là các cậu đi đi, tôi không đi đâu.” Văn Quân cười gượng gạo.
Nhưng Văn Diệu không cho anh cơ hội né tránh, trực tiếp nói: “Cha, mọi rắc rối đều do cha gây ra, giờ phải để nhà cũ biết cha muốn thay đổi, chứ trốn ở nhà thì đâu phải là anh hùng.”
Văn Quân kêu lên: “Đâu phải tôi làm, con gái ơi, đừng có đổ tội cho bố, tôi không nhận nổi trách nhiệm này.”
Hai anh em không nói gì, chỉ nhìn nhau cười.
Cơ thể của ông, nếu ông không chịu trách nhiệm thì ai sẽ chịu?
“Được rồi được rồi, tôi đi, đi thôi.” Nói xong, Văn Quân liền bước ra cửa.
Hai anh em nhìn nhau rồi bật cười, vội vàng theo sau.
---