Editor: Xí Muội
———
Khoảnh cách gần kề khiến Thời Nguyện có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Diêm Diệu phả lên mặt, tràn ngập cảm giác xâm lược.
Bên môi ngậm điếu thuốc, nhịp tim cô dần đập nhanh hơn, cô bỗng thấy miệng đắng lưỡi khô.
Khói thuốc quá nồng, Thời Nguyện ngửa đầu ra sau kéo giãn khoảng cách, ánh mắt lơ đãng nhìn đi nơi khác, cố tránh ánh mắt của Diêm Diệu.
Diêm Diệu ngồi xuống lại ghế, đổi tư thế thoải mái hơn, đôi môi gợi cảm phả ra làn khói, toát lên vẻ phong trần, bất cần.
Gương mặt cô ửng hồng, càng làm tăng thêm vẻ dễ thương, trông thật dễ ức hϊếp.
"Mặt đỏ quá kìa." Giọng điệu trêu chọc của anh khiến Thời Nguyện cắn chặt đầu lọc thuốc, có chút bực bội.
Cô đưa tay sờ lên gương mặt nóng bừng, vô tình chạm vào vết bầm còn hơi đau.
Thời Nguyện hít một hơi thật sâu.
Diêm Diệu nhìn chằm chằm vào mặt cô. Vết sưng đã giảm, chỉ còn lại một dấu tay mờ nhạt nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.
Thời Nguyện nhận ra ánh mắt của anh, thầm nghĩ trước khi ra cửa đã dùng kem che khuyết điểm thật là sáng suốt, nhưng vẫn nên đeo khẩu trang mới phải.
Điếu thuốc cháy được một nửa, Thời Nguyện cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Diêm Diệu nữa, tránh cho anh có cơ hội trêu chọc mình.
Cô vờ như lơ đãng gạt tóc từ sau tai xuống, che đi một nửa khuôn mặt.
Trong quán, không ít người đang lén nhìn họ.
"Chết tiệt, Diêm Vương đang châm thuốc cho Hệ Hoa kìa, ngầu quá!"
"Trời ơi, chị em, bịt miệng tôi lại nhanh, tôi muốn hét lên quá!"
"Sao cậu lại đăng lên diễn đàn thế?"
Cô gái đang đăng bài vội vàng ra hiệu im lặng.
Các cô gái bàn tán rôm rả, cúi đầu nhìn ảnh chụp trên điện thoại, không ngừng xuýt xoa khen ngợi.
Ảnh chụp HD không góc chết, hoàn hảo ghi lại từng biểu cảm nhỏ của cả hai.
Thời Nguyện chuyển điếu thuốc sang tay bị thương, tay kia dùng dĩa xiên một miếng bánh mì nướng mật ong nhỏ.
Bánh mì nướng thơm lừng, vỏ ngoài giòn rụm, bên trong mềm xốp khiến Thời Nguyện không khỏi sáng bừng đôi mắt.
Thật ngon!
Ánh nắng ấm áp chiếu vào, trên bàn là bánh ngọt và cà phê tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Dưới ánh mặt trời, thiếu nữ nhấm nháp từng miếng bánh ngọt, tay bị thương cầm điếu thuốc buông thõng ở một bên.
Nét mặt lười biếng nhưng vẫn toát lên vẻ quyến rũ.
Diêm Diệu ăn miếng bánh mật ong cuối cùng, nhếch mép cười khẩy: "Lãng phí thuốc của tôi."
Thời Nguyện nhìn miếng bánh cuối cùng trong tay anh.
Diêm Diệu cố tình chấm đầy mật ong rồi ăn, ăn xong lại nhíu mày.
Thời Nguyện bĩu môi, không thích ăn còn đòi ăn.
Diêm Diệu đứng dậy, kéo ghế ra sau.
Thời Nguyện chột dạ dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn, lặng lẽ đi theo Diêm Diệu ra khỏi quán.
Cô liếc nhìn Diêm Diệu, thấy anh đi vào một tiệm mì liền vội vàng giữ chặt tay áo anh: "Tôi có thể mời cậu một bữa thật lớn."
Diêm Diệu liếc nhìn cô: "Lớn cỡ nào?"
Câu nói vốn bình thường, từ miệng anh thốt ra lại có vẻ ngả ngớn và đầy ẩn ý.
Thời Nguyện lấy điện thoại, tìm kiếm một nhà hàng Tây sang trọng trên các trang đánh giá "Ăn đồ Tây được không?"
Nhà hàng Tây không quá gần trường học, nhưng cũng không quá xa.
Diêm Diệu thong thả bước đi, nhìn cô gái nhỏ cố gắng chạy theo mình, khóe môi anh khẽ nhếch lên.
Bước chân chầm chậm, ánh mắt Diêm Diệu nhàn nhạt liếc nhìn một nam sinh đang nhìn chằm chằm Thời Nguyện, nam sinh đó rùng mình, vội vàng lảng tránh ánh mắt.
Trên đường, thỉnh thoảng có người nhìn về phía họ, nhưng Thời Nguyện đã miễn dịch.
Đến nhà hàng Tây, Thời Nguyện chợt nhớ ra hôm qua cô mới vừa đến đây với cậu của mình.
Diêm Diệu đột ngột dừng lại khiến Thời Nguyện ngẩng đầu: "Cậu không muốn ăn ở đây à?"
Cô đã mệt lử, dù Diêm Diệu không muốn ăn ở đây cũng không được, cô không thể đi tiếp nữa.
Thấy cô không do dự bước vào nhà hàng, Diêm Diệu nhướng mày rồi đi theo.
Thời Nguyện nhận thấy không khí và ánh đèn hôm nay hơi khác lạ, cô nhìn quanh và thấy một căn phòng riêng được trang trí lộng lẫy.
Căn phòng nhỏ riêng tư, trên bàn là ánh nến và hoa hồng, tạo nên một không gian mờ ảo, lãng mạn.
Những viên pha lê trên sàn nhà phản chiếu ánh nến lung linh, ánh sáng ấm áp chiếu lên khuôn mặt mọi người. Trong nhà hàng không có nhiều khách, mỗi bàn đều toát lên vẻ yên tĩnh, dịu dàng.
Người phục vụ mang đồ ăn lên, rồi lặng lẽ rời đi sau khi chạm mắt với Diêm Diệu.
Thời Nguyện nhìn miếng bít tết trước mặt, rồi nhìn theo người phục vụ đang rời đi. Người phục vụ không quay đầu lại, cô lặng lẽ thu hồi ánh mắt.
Cơn đau dần dần truyền đến cánh tay, bác sĩ đã nói rõ là thuốc tê sẽ hết tác dụng sau hai đến ba giờ.
Lúc này mới hơn một tiếng đồng hồ.
Diêm Diệu đã cắt xong miếng bít tết của mình một cách gọn gàng. Chàng trai cúi đầu, những ngón tay thon dài cầm dao nĩa, động tác toát lên vẻ tao nhã khó tả.
Thời Nguyện cố gắng dùng tay trái cầm dao nĩa, chọc chọc vào miếng thịt.
Diêm Diệu nhướng mắt: "Không cắt được à?"
Thời Nguyện gật đầu, ngửi thấy mùi thịt thơm phức, nước bọt không ngừng tiết ra.
Diêm Diệu cắt một miếng bít tết nhỏ, đưa đến trước mặt Thời Nguyện.
Món tráng miệng ngọt ngào càng khiến cô thấy đói hơn. Nhìn miếng bít tết phủ nước sốt được cắt vừa ăn, cô không chút do dự há miệng muốn cắn một miếng.
Một giây sau, Diêm Diệu rút tay về, giọng điệu thiếu đòn: "Cho cậu ngửi thôi."
Thời Nguyện cố gắng cắt miếng bít tết trước mặt, khóe miệng giật giật: "Cậu thật trẻ con."
Diêm Diệu nhếch môi: "Muốn tôi đút cho cậu ăn à?"
Ánh mắt Thời Nguyên hung ác, coi miếng bò bít tết như là Diêm Diệu mà cắt.
Cô quyết tâm chiến đấu với tảng bò bít tết cứng đầu, cuối cùng cũng cắt được, cô cúi đầu xuống cắn một miếng.
Môi bị bỏng, cô tức giận ném mạnh chiếc nĩa xuống bàn ăn.
Ăn bò bít tết gì chứ, cô nhất định phải khiếu nại. Phải khiếu nại nhân viên phục vụ không cắt bò bít tết cho cô.
Diêm Diệu vẫn giữ ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô, hồi lâu sau mới nở nụ cười.
Anh tới ngồi bên cạnh, thong thả cắt bò bít tết cho cô, Thời Nguyện bĩu môi, cắt cho cô từ sớm không phải xong rồi sao, cứ nhất định phải trêu chọc cô một chút mới chịu.
Cảm thấy hơi nóng, cô cởϊ áσ khoác ra, cô ngẩng đầu lên, bất ngờ đυ.ng phải ánh mắt sâu thẳm như vực sâu của Diêm Diệu. Sự va chạm bất ngờ này khiến cô có chút bối rối, không kịp chuẩn bị tinh thần.
Ánh mắt của chàng trai mang theo một ý nghĩa sâu xa mà Thời Nguyện không thể nào hiểu được.
Diêm Diệu một lần nữa ngồi trở lại vị trí đối diện.
Yên lặng cơm nước xong xuôi, Thời Nguyện xoa xoa chiếc bụng no căng của mình. Đặt chiếc nĩa xuống, Thời Nguyện bấm chuông gọi phục vụ và chuẩn bị thanh toán.
Đợi một lúc mà không thấy nhân viên phục vụ đến, Thời Nguyện cầm điện thoại tiến về phía quầy thu ngân.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy Thời Nguyện, liền đưa cho cô một bó hoa đã được chuẩn bị sẵn.
"Chúng tôi đã chọn cho cô bó hoa hồng Julianne đẹp nhất trong cửa hàng, chúc cô tỏ tình thành công."
Thời Nguyện sững sờ, tỏ tình gì chứ?
Nhân viên phục vụ tiếp tục cổ vũ Thời Nguyện: "Thưa cô, chắc chắn vị tiên sinh kia sẽ đồng ý lời tỏ tình của cô."
Đúng lúc đó, tiếng đàn cello và piano song tấu du dương vang lên.
Lúc này, cô nghe thấy giọng nói hồi hộp xen lẫn căng thẳng của một cậu bé ở gần đó: "Tiểu Mông à, tớ thích cậu, cậu có đồng ý làm bạn gái tớ không?"
Cô gái đỏ mặt nhận lấy bó hoa hồng, khẽ gật đầu đồng ý.
Hai người còn nói cái gì đó, Thời Nguyện không có để ý.
Hướng 3 giờ 15 có một cặp đôi đang ôm hôn nhau, các nhân viên phục vụ đều chúc phúc và vui mừng.
Thời Nguyện ngượng ngùng đưa bó hoa cho người phục vụ: "Tôi không có tỏ tình, chỉ muốn dùng bữa thôi."
Người phục vụ lắc đầu, từ chối nhận hoa.
Chàng trai tuấn tú nháy mắt tinh nghịch: "Cô ơi, hôm nay là ngày tỏ tình ngẫu nhiên hàng tháng của quán, phải tuân thủ quy tắc nha!”
Thời Nguyện vẫn còn đang ngơ ngác.
Cô còn định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy Diêm Diệu đang bước tới, cô vội vàng nhét bó hoa vào ngực nam nhân viên.
Nam nhân viên nháy mắt đỏ mặt tía tai.
Thời Nguyện không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Quản lý cũng ngạc nhiên: "Thưa cô, cô muốn tỏ tình với nhân viên của chúng tôi sao?"
Thời Nguyện giật mình, nghẹn họng.
Người phục vụ nam đột nhiên đỏ mặt ngượng ngùng và ánh mắt dán chặt vào Thời Nguyện khiến cô có dự cảm chẳng lành.
Cậu chàng ôm bó hoa, ánh mắt lấp lánh: "Nếu cô thật sự thích tôi, tôi —— "
Bó hoa trong ngực bị thô lỗ rút đi, nam phục vụ sững sờ vài giây.
Diêm Diệu tỏ vẻ khó chịu và lạnh lùng ra hiệu cho cậu ta lùi lại hai bước.
Thời Nguyện nhìn thấy Diêm Diệu, còn chưa kịp nói gì đã bị anh kéo vào lòng. Cái ôm bất ngờ khiến trái tim Thời Nguyện như ngừng đập.
"Hoa xấu quá."
Nữ quản lý cửa hàng bị ánh mắt lạnh lùng của Diêm Diệu làm cho giật mình, vội vàng đi thay một bó hoa khác.
Người phục vụ nam cũng nhận ra mình đã hiểu lầm, đỏ mặt cúi đầu xin lỗi.
Thời Nguyện vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Diêm Diệu.
Ánh mắt Diêm Diệu chậm rãi rơi xuống mặt Thời Nguyện.
Cô gái có khuôn mặt tinh xảo trắng nõn, đường nét mềm mại, hàng mi cong vυ"t run rẩy, giống như một chú mèo con đang hoảng sợ.
Diêm Diệu khẽ cười, nhưng trong mắt không hề có ý cười: "Mua một thứ đơn giản mà cũng chậm chạp như vậy hả? Thích như thế này à?"
Thời Nguyện than khóc, cô thật sự không biết nhà hàng Tây này lại có hoạt động như vậy.
Cằm bị giữ chặt, Thời Nguyện bị ép ngẩng đầu lên.
Đôi mắt chàng trai đen láy đến đáng sợ.
Thời Nguyện buột miệng: "Thích cậu như thế này."