Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Pháo Hôi, HE Với Bạn Cùng Phòng Của Nam Chính

Chương 49: Muốn Hút À?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Xí Muội

———

Trong bệnh viện.

Thời Nguyện bình thản nhìn bác sĩ khâu vết thương trên tay. Cảnh tượng kim khâu xuyên qua da thịt có thể khiến người khác rùng mình, nhưng cô lại không hề nao núng.

"Cô bé gan dạ thật đấy", bác sĩ trêu chọc, Chu Tề Dương cung kính đứng ở bên cạnh.

"Không đau, chỉ hơi tê thôi ạ", Thời Nguyện đáp, ánh mắt rời khỏi bàn tay khi mũi khâu cuối cùng được hoàn thành.

Bác sĩ mỉm cười dịu dàng: "Thuốc tê chỉ có tác dụng trong hai ba tiếng, sau đó sẽ bắt đầu đau đấy." Ông thoáng nhíu mày khi nhìn thấy những vết sẹo cũ trên cổ tay cô, nhưng rồi im lặng, tôn trọng sự riêng tư của bệnh nhân.

Thời Nguyện nhận ra ánh mắt của bác sĩ, chủ động đưa tay ra: "Bác sĩ có thể băng bó những vết thương này cho cháu được không ạ? Trông chúng hơi đáng sợ."

"Băng kín sẽ không thoải mái, che đi là được rồi", bác sĩ nhẹ nhàng kéo ống tay áo cô xuống, che đi những vết sẹo.

Sự ân cần của bác sĩ khiến Thời Nguyện mỉm cười: "Cảm ơn bác sĩ."

Sau khi bác sĩ dặn dò thêm một số điều cần lưu ý, Chu Dịch Dương cẩn thận ghi nhớ.

Rời khỏi bệnh viện.

Thời Nguyện lặng lẽ cảm nhận ánh nắng mặt trời ấm áp. Ánh mắt cô bắt gặp một cậu bé được ba mẹ dắt tay, cậu bé đội mũ len, tay cầm một xiên kẹo hồ lô đỏ rực.

Chu Tề Dương tinh ý hỏi: "Đại tiểu thư, cô có muốn ăn kẹo hồ lô không?"

Thời Nguyện lắc đầu, Chu Tề Dương vẫn bước đến quầy hàng, chọn một xiên đẹp nhất rồi thanh toán.

Nhìn xiên kẹo, Thời Nguyện chợt nhớ về ba mẹ mình ở một thế giới khác. Hôm nay là ngày giỗ của họ. Ký ức về thế giới cũ càng ngày càng mờ nhạt, như một giấc mơ xa xôi.

Ăn xong kẹo, Thời Nguyện kiểm tra điện thoại, thấy tin nhắn từ Diêm Diệu: "Bỏ bom tôi ba tiếng đồng hồ, cậu giỏi lắm."

Cô quên mất cuộc hẹn trả đồ cho cậu ấy lúc 11 giờ sáng nay ở quán trà sữa trong trường.

"Chú Chu, đừng về Tịnh Thủy vội, đến trường học trước đã."

Chu Tề Dương điều chỉnh lộ tuyến, lấy áo khoác trên xe và nhận túi quần áo từ tay Thời Nguyện.

Tại quán trà sữa.

Diêm Tê ôm cánh tay liếc nhìn cháu trai: "Chuyến bay dời sang 4 giờ 47 chiều, không tiếp mấy đứa nữa, đi đây."

Người phụ nữ xinh đẹp, kiêu kỳ bước ra khỏi quán.

Thời Nguyện lùi lại, nhường đường cho cô ấy.

Diêm Tê nheo mắt, nhướng mày: "Thời Nguyện?"

Vừa bước vào cổng trường, Thời Nguyện đã cảm nhận được những ánh mắt đổ dồn về phía mình. Sự tò mò, dò xét, bàn tán quá nhiều, nên khi cô bị người phụ nữ gọi tên cũng không có quá nhiều cảm xúc.

Diêm Tê nháy mắt, khen ngợi: "Cháu thật xinh đẹp."

Thời Nguyện hơi bất ngờ, mỉm cười đáp lại lời khen.

Diêm Tê nháy mắt thêm một lần rồi mới sải bước rời đi.

Chu Tề Dương mở cửa quán cho Thời Nguyện.

Bên trong, Mạc Thần hỏi Diêm Diệu: "Diệu ca, còn muốn Americano nữa không?"

Diêm Diệu nhìn ra ngoài cửa sổ, không đáp.

Mạc Thần thấy Thời Nguyện đến, nhướng mày. Cô gái này thật can đảm, dám để Diêm Diệu, người được mệnh danh là Sát Thần, đợi hơn ba tiếng đồng hồ. Cậu ta thậm chí còn chưa ăn trưa, chỉ ngồi đó lướt điện thoại.

Thời Nguyện đón lấy ánh mắt lạnh lùng của Diêm Diệu, cúi đầu thật thấp.

"11 giờ?", Diêm Diệu lên tiếng.

Thời Nguyện quyết định xin lỗi trước, đúng là cô đã đến muộn.

Diêm Diệu nheo mắt, giọng nói trầm thấp mang theo chút nguy hiểm: "Để tôi đợi ba tiếng, một câu xin lỗi là xong à?"

Mạc Thần nhanh nhảu nói: "Cơm trưa còn chưa ăn, đói quá."

Thời Nguyện hiểu ý: "Tôi mời cậu ăn cơm."

Diêm Diệu nhìn túi quần áo trên tay Chu Tề Dương.

Tề Dương đặt túi lên bàn: "Đại tiểu thư, tôi đợi cô trên xe."

Thời Nguyện chỉ vào túi: "Áo khoác đã giặt sạch, áo len không có mùi, rất sạch sẽ, tôi không giặt." Thực ra cô đã mặc áo len tối qua và chỉ giặt một phần tay áo.

Diêm Diệu nhìn chằm chằm vào tay cô, ánh mắt sắc bén: "Tay bị sao vậy?"

Thời Nguyện rụt tay lại.

Diêm Diệu nhìn cô từ đầu đến chân, lạnh lùng hỏi: "Lại bị bắt nạt à?"

Ánh mắt giao nhau, đôi đồng tử của Diêm Diệu tối sầm lại, khó đoán.

Thời Nguyện vội giải thích lý do đến muộn: "Trong nhà xảy ra chút chuyện, không phải cố ý để cậu đợi."

Mạc Thần tự động mang ra một cốc Americano và một cốc trà sữa, trên bàn còn có vài chiếc bánh ngọt.

Diêm Diệu không nhìn cô nữa, châm thuốc.

Thời tiết lạnh giá nhưng anh chỉ mặc một chiếc áo hoodie xám. Nhớ đến lời anh nói rằng tất cả quần áo mùa đông đều ở chỗ cô, Thời Nguyện càng cảm thấy có lỗi.

Quần áo thoang thoảng hương thơm của cô.

Diêm Diệu sờ lấy bao thuốc và bật lửa. Khói thuốc bay ra ngoài cửa sổ, Thời Nguyện nhìn điếu thuốc trên tay Diêm Diệu, cổ họng có hơi ngứa.

"Muốn hút à?" Diêm Diệu đè thấp giọng nói như đang kìm nén điều gì đó, đem lại cho người khác cảm giác lạnh lẽo và ngang ngược.

Thời Nguyện ngước lên, bắt gặp ánh mắt của chàng trai, trái tim cô loạn nhịp. Cô cố gắng tránh nhìn đôi môi gợi cảm của anh, ép mình không nghĩ linh tinh.

Tay cô còn chưa chạm tới bao thuốc, bao thuốc đã bị lấy đi.

Thời Nguyện phồng má: "Đừng keo kiệt thế."

Diêm Diệu đứng dậy, khoảng cách được kéo gần lại chỉ trong tích tắc. Mùi cà phê đắng nghét và mùi gỗ đàn hương hòa quyện vào nhau, như một cơn gió lạnh thổi qua dưới ánh mặt trời mùa đông, lạnh buốt nhưng mạnh mẽ.

Anh lấy ra một điếu thuốc, liếc nhìn cô: "Tay bị thương mà hút được à?"

Thời Nguyện nhìn điếu thuốc, giọng nói có chút lạc đi: "Được."

Điếu thuốc được đưa đến bên môi, Thời Nguyện hé môi ngậm lấy.

Diêm Diệu nheo mắt, châm lửa.

Ngọn lửa bùng lên, Thời Nguyện hít một hơi.

Diêm Diệu rụt tay lại, ánh mắt dừng trên má cô.

Giữa làn khói mờ ảo, ánh mắt hai người giao nhau, trái tim Thời Nguyện đập loạn xạ.

Ngọn lửa nhỏ bé bỗng chốc bùng cháy dữ dội, tựa như cảm xúc đang nhen nhóm trong lòng cả hai.

———

Editor: Hôm nay năng suất đăng liền 5 chương, mọi người đề cử truyện tiếp thêm động lực cho mình với nhaaa <3
« Chương TrướcChương Tiếp »