Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Pháo Hôi, HE Với Bạn Cùng Phòng Của Nam Chính

Chương 48: Tự Tử

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Xí Muội

———

Bác sĩ tỉ mỉ kiểm tra từng loại thuốc được sử dụng thường ngày trong căn biệt thự.

Trong ngăn kéo tủ đầu giường phòng Trịnh Phương, tìm thấy một lọ thuốc nhỏ không có nhãn.

Nghiền nát viên thuốc, Thường Dung dùng dụng cụ kiểm tra.

“Phu nhân, viên thuốc này dùng lâu dài sẽ gây ảo giác, thậm chí gây nghiện."

Sắc mặt Lục Quân bỗng chốc trắng bệch, một thoáng trống rỗng hiện lên trên gương mặt, thể hiện rõ sự phẫn nộ và kinh hoàng đang dâng trào trong lòng.

Thường Dung nhìn sâu vào mắt Lục Quân: "Cậu chủ cần phải đến bệnh viện làm kiểm tra toàn thân."

Lục Quân không hề do dự: "Đi ngay bây giờ."

Vừa mới lấy lại bình tĩnh, Thời Gia Lâm bỗng trở nên kích động, hai tay siết chặt lấy cổ mình một cách điên cuồng, dù Lục Quân cố gắng ngăn cản thế nào cũng không được.

Lục Quân tiêm cho Thời Gia Lâm một mũi thuốc an thần.

Thường Dung gật đầu, vào phòng Thời Gia Lâm, bế cậu thiếu niên yếu ớt đang nằm trên giường lên.

Thuốc an thần khiến cậu ngủ thϊếp đi.

Điện thoại của Thời Bách Hãn réo lên không ngừng, tin dữ về công ty liên tục ập đến.

Nhìn đứa con trai nhỏ với gương mặt trắng bệch, trái tim Lục Quân như bị bóp nghẹn. Bà cố gắng kìm nén cảm xúc, nhìn chồng với ánh mắt trấn an: "Ở nhà có em."

Vừa tức giận vừa hối hận, bây giờ chỉ có thể đi giải quyết vấn đề, Thời Bách Hãn không trì hoãn thêm, nói vài câu với Chu Tề Dương, vội vã bước ra ngoài, rồi quay lại nhìn Thời Nguyện. "An An."

Người đàn ông muốn nói lại thôi, ánh mắt đầy hối hận khiến Thời Nguyện mấp máy môi.

Chuyện xảy ra trong nhà, không nghi ngờ gì là một cú sốc lớn đối với Thời Bách Hãn.

Tất cả những gì ông phấn đấu bên ngoài đều là vì tạo dựng một mái ấm cho gia đình này, nhưng cuối cùng ông đã không làm tròn trách nhiệm của một người cha, một người trụ cột gia đình.

Thời Nguyện nhìn thấy sự chán nản trong mắt ông, tiến đến gần Thời Bách Hãn: "Con tiễn cậu ra ngoài."

Các nếp nhăn trên mặt Thời Bách Hãn giãn ra đôi chút, ông khẽ gật đầu.

Lục Quân mở cửa xe, để Thường Dung đặt con trai lên ghế sau.

Động cơ khởi động, Thời Bách Hãn cúi người xoa đầu Thời Nguyện: "An An, đừng sợ, cậu sẽ xử lý kẻ xấu, đừng lo lắng."

Thời Nguyện gật đầu, không né tránh ánh mắt quan tâm sâu sắc đó, nhẹ nhàng nói: "Cậu, tối gặp, mọi việc suôn sẻ nhé."

Khuôn mặt lạnh lùng của Thời Bách Hãn lại hiện lên vẻ ôn hòa.

Chiếc Bentley màu đen rời đi.

Thời Uẩn Nghệ nhìn đại sảnh trống vắng, mọi sự bối rối trong cô ta tan biến ngay khi bị cha mẹ xem như không khí.

Khoảnh khắc sự việc bị phơi bày và Trịnh Phương bị còng tay, cô ta cảm thấy như trời sập xuống.

Thời Uẩn Nghệ ngẩng đầu nhìn ngôi nhà quen thuộc, môi cong lên, tóc trượt xuống che khuất khuôn mặt.

Cô ta cười, một nụ cười lạnh lùng và tuyệt vọng.

Khi Thời Nguyện bước vào, Thời Uẩn Nghệ vừa lấy con dao gọt hoa quả trong bếp.

Vì quay lưng nên cô ta không nhận ra có người đến gần phía sau.

Lưỡi dao lạnh lẽo lóe lên, Thời Uẩn Nghệ nắm cán dao, ánh nắng chiếu vào mặt. Khóe môi Thời Uẩn Nghệ cong lên thành một đường cong kỳ dị, cảm xúc trong đáy mắt dần trở nên đậm đặc, cho đến khi ánh sáng trong mắt bị chôn vùi.

Hung hăng giơ dao lên, không chút do dự đâm vào tim mình.

Khoảnh khắc đỡ được lưỡi dao, Thời Nguyện nghĩ, thật đau.

Thời Uẩn Nghệ nhắm mắt, định mở mắt ra thì bị Thời Nguyện che lại. Những giọt máu ấm nóng rơi trên sàn nhà màu trắng, con dao trong tay Thời Uẩn Nghệ bị Thời Nguyện rút ra.

Cơ thể cô gái run rẩy, ánh mắt Thời Nguyện lạnh hơn băng: "Thời Uẩn Nghệ, em đã từng chết một lần, nên biết mạng sống quý giá thế nào.”

Thời Uẩn Nghệ kéo khóe môi xuống, cười nhạo: "Em chết, mọi người không vui sao?"

Cô ta tàn tật, cô ta là nỗi ô nhục, cô ta là người bị ghét nhất trong nhà này.

Ở trường, tất cả mọi người nhìn cô ta bằng ánh mắt mà cô ta ghét bỏ. Mọi người đều có thân thể khỏe mạnh, tại sao, tại sao cô ta phải chịu đựng những điều này, tại sao cô ta phải dành cả đời trên xe lăn.

Thời Nguyện nhìn chằm chằm, cằm căng ra, cơn đau trên tay khiến cô không thể tiếp tục kìm nén cảm xúc: "Thời Uẩn Nghệ, nếu em còn muốn chết, chị sẽ không ngăn cản. Em nghĩ rằng chết là cách giải quyết vấn đề, trốn tránh vấn đề sao? Không, mọi người sẽ biết rằng gia đình này có một cô con gái độc ác, câu kết với người ngoài để bắt nạt em trai mình, cuối cùng xấu hổ tự tử khi sự việc bị bại lộ. Những người nghe chuyện nhất định sẽ hả hê, cảm thấy cô gái đó đáng chết."

Máu chảy ra từ lòng bàn tay, Thời Nguyện càng nói càng nặng lời. Thời Uẩn Nghệ hất tay Thời Nguyện ra, run rẩy không dám mở mắt. Cô ta sờ thấy máu, cũng ngửi thấy mùi máu.

Chu Tề Dương nhìn thấy cảnh tượng trong phòng từ bên ngoài, vội vã chạy vào bếp.

"Đại tiểu thư, tay cô."

Thời Uẩn Nghệ chỉ ước mình có thể nhìn thấy máu, nếu có thể cô ta nhất định phải mở to mắt nhìn. Nhìn xem vết thương của Thời Nguyện sâu đến mức nào, tốt nhất là rất sâu, tốt nhất là bàn tay vẽ tranh của Thời Nguyện bị hủy hoại.

Thời Nguyện liếc nhìn Thời Uẩn Nghệ vẫn không dám mở mắt, cô giơ tay phải lên, vết thương rộng nửa ngón tay vẫn còn rỉ máu.

Chu Tề Dương lấy băng gạc, băng bó đơn giản cho Thời Nguyện.

Máu ngay lập tức nhuộm đỏ băng gạc trắng.

Cổ tay cô gái vẫn còn vết bầm tím, lại thêm một vết thương mới. Vết thương không sâu lắm, Chu Tề Dương nhìn con dao gọt hoa quả mà Thời Nguyện đang cầm trên tay: "Đại tiểu thư, vết thương cần phải khâu, tôi sẽ gọi cho phu nhân--"

"Chú Chu, cháu tự đến bệnh viện được."

Nhận ra Thời Nguyện không muốn Lục Quân và Thời Bách Hãn biết chuyện, ông im lặng một lúc, nhìn Thời Uẩn Nghệ đang vừa cười vừa ngân nga trong phòng bếp.

"Tôi đưa cô đến bệnh viện."

Thời Nguyện không từ chối, tay phải bị thương, cô không thể lái xe.

Cuối cùng Chu Tề Dương không nghe lời Thời Nguyện, gọi điện cho Lục Quân. Lục Quân cau mày, vẻ bực bội hiện rõ trên khuôn mặt, ánh mắt nghiêm nghị và lạnh lùng: "An An có bị thương nặng không?"

Nghe Chu Tề Dương nói cần phải khâu, Lục Quân siết chặt nắm đấm, sau một hồi lâu, bà buông tay ra, nét mặt hiện rõ sự mệt mỏi: "Tôi sẽ gọi cho mẹ, để bà ấy đón Thời Uẩn Nghệ đi."

Đứa trẻ này, bây giờ bà không muốn nhìn thấy nó nữa.
« Chương TrướcChương Tiếp »