Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Pháo Hôi, HE Với Bạn Cùng Phòng Của Nam Chính

Chương 46: Sao Còn Chưa Biến Đi?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Xí Muội

———

Mặt trời từ từ nhô lên từ đường chân trời, bình minh rực rỡ ló dạng, ánh nắng xuyên qua tầng mây mỏng manh, rải xuống mặt đất một lớp sương bạc lấp lánh.

Thời Nguyện vén tấm chăn ấm áp, căn phòng được điều hòa sưởi ấm nên không còn lạnh lẽo.

Sau khi rửa mặt, cô mở tủ quần áo, những bộ trang phục mùa đông mới tinh vẫn còn nguyên nhãn mác được treo ngay ngắn, không khó để nhận ra Lục Quân đã chuẩn bị chu đáo từ trước. Quần áo đều rất đẹp, Thời Nguyện không mất nhiều thời gian để lựa chọn.

Cô quyết định mặc một chiếc áo da màu đen kết hợp với chân váy dài màu trắng, thay xong quần áo, Thời Nguyện mở cửa phòng bước xuống lầu.

Trên bàn ăn, Thời Bách Hãn đang đọc báo, ông ngẩng đầu lên nhìn kỹ khuôn mặt Thời Nguyện: "Đỡ sưng hơn rồi."

Thời Nguyện khẽ chạm vào mặt: "Hôm nay con thấy đỡ hơn nhiều rồi ạ."

Bác sĩ gia đình đã đợi sẵn, Thời Nguyện ngoan ngoãn để bác sĩ kiểm tra vết thương và bôi thuốc.

Đám người hầu mỗi người một việc.

Trịnh Phương cung kính bước đến trước mặt Lục Quân: "Thưa phu nhân, Nhị tiểu thư hơi sốt."

Thời Bách Hãn nghe vậy, nhìn về phía bác sĩ, bác sĩ gật đầu, đi theo Trịnh Phương lên lầu hai.

Lục Quân bưng bữa sáng ra bàn: "An An, ăn sáng đi con, cậu đã đặc biệt luộc trứng cho con đấy."

Thấy con trai mình vẫn chưa xuống nhà, bà nhíu mày: "Gia Lâm bình thường không bao giờ ngủ nướng, hôm nay sao lại dậy muộn thế nhỉ."

Lúc Thời Nguyện xuống lầu, cửa phòng của hai chị em họ đều đóng chặt.

Thời Bách Hãn: "Lên xem thử một chút."

Khi Lục Quân trở xuống, Thời Nguyện và Thời Bách Hãn đã ăn sáng xong.

Lục Quân gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của hai đứa trẻ.

Thời Bách Hãn lau miệng: "Cả hai đều bị sốt à?"

Lục Quân có chút bất lực: "Dạo này trường học đang có dịch cúm, giáo viên chủ nhiệm của hai đứa mỗi ngày đều nhắc nhở học sinh trong lớp phải phòng tránh cẩn thận. Em cứ nghĩ hai đứa nó khỏe mạnh sẽ không sao, vậy mà hôm nay cả hai đều bị. Thôi thì hôm nay cho chúng nghỉ học vậy."

Thời Bách Hãn khẽ gật đầu, nhìn Thời Nguyện với ánh mắt trìu mến: "Hôm nay con có kế hoạch gì không? Không cần ở nhà chăm sóc chúng đâu, đã có dì giúp việc rồi, con cứ làm việc của mình đi."

Lục Quân ăn một miếng bánh mì nướng: "Ra ngoài thì để Tiểu Chu lái xe đưa con đi."

Thời Bách Hãn liếc nhìn vợ, Tiểu Chu là tài xế kiêm vệ sĩ của Lục Quân, ý ông là để lão Triệu đi theo Thời Nguyện.

Sự sụp đổ của nhà họ Hạ chỉ sau một đêm đã gây chấn động lớn trong giới kinh doanh, giống như một cơn sóng thần ập đến, khiến cả giới kinh doanh chao đảo.

Vợ ông đã sắp xếp ổn thỏa, ông cũng không nói gì thêm.

Lục Quân vỗ nhẹ vào vai chồng: "Chúng ta nên đi thôi." Lịch trình của hai người hôm nay đều kín mít.

Thời Bách Hãn đi giày xong, đứng ở cửa nhìn cháu gái, nét mặt ôn hòa: "An An, con đã hứa với cậu sẽ ở nhà cuối tuần rồi. Nếu tan làm về không thấy con, cậu sẽ rất buồn đấy."

Trịnh Phương đẩy Thời Uẩn Nghệ xuống lầu, nghe thấy lời ba nói, Thời Uẩn Nghệ siết chặt nắm tay.

Thời Bách Hãn nhìn thấy con gái xuống lầu: "Ăn sáng xong con có thể ngủ thêm một chút, nếu chiều nay thấy khỏe hơn thì vẫn phải luyện đàn đấy."

Thời Uẩn Nghệ ngoan ngoãn gật đầu.

Thời Nguyện nhìn chiếc xe từ từ lăn bánh rời đi.

Thời Gia Lâm ho khan bước xuống cầu thang, thờ ơ lướt qua Thời Uẩn Nghệ, ánh mắt bình tĩnh nhìn Thời Nguyện: "Chị, em mua cây sơn trà rồi, buổi sáng chúng ta cùng nhau trồng nhé?"

Thời Uẩn Nghệ nghe thấy Thời Gia Lâm gọi Thời Nguyện là "chị", cô ta nhìn xuống bộ móng tay mới làm của mình.

Trong lòng dâng lên một cảm giác buồn nôn, cô ta mới là chị gái ruột của hắn.

Nghĩ đến việc tối qua đã dầm mình dưới nước lạnh cả tiếng đồng hồ, cuối cùng cô ta cũng đạt được mục đích là bị ốm. Thế nhưng ba lại không hề quan tâm đến cô ta, tất cả sự chú ý của ông đều đổ dồn vào Thời Nguyện.

Làm sao cô ta có thể không ghen tị, không hận chứ.

Chàng trai mặc bộ đồ ngủ màu trắng sữa, nhìn Thời Nguyện với ánh mắt van nài.

Thời Nguyện nhớ lại lời hứa tối qua với Thời Uẩn Nghệ, cô kiên quyết lắc đầu.

Đôi mắt chàng trai thoáng buồn, khi nhìn Thời Nguyện một lần nữa, trong mắt cậu đã ngân ngấn nước, khóe mắt ửng đỏ.

Thời Nguyện không chịu nổi nước mắt của Thời Gia Lâm, cô quay mặt đi.

Ánh mắt sắc bén của Thời Uẩn Nghệ quét qua quét lại giữa Thời Gia Lâm và Thời Nguyện vài lần, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng: "Thời Nguyện, sao cô còn chưa biến đi?"

Đám người hầu đã quá quen với những cảnh tượng như thế này, mỗi người đều cúi đầu làm việc của mình, như thể không nghe thấy gì.

Trịnh Phương hài lòng liếc nhìn đám người hầu.

Thời Nguyện khựng lại, coi như không thấy sự thù địch của Thời Uẩn Nghệ.

Cô không có ý định tranh giành bất cứ thứ gì từ Thời Uẩn Nghệ. Thời Uẩn Nghệ khao khát tình yêu của cha mẹ, nhưng cô ta không biết rằng cha mẹ cũng yêu thương cô ta tha thiết.

Sự khiếm khuyết về thể chất khiến cô ta tự ti, tự ti sinh ra sợ hãi, oán giận và thù hận.

Cô đồng cảm với việc Thời Uẩn Nghệ mất đi đôi chân. Thời Uẩn Nghệ mới 16 tuổi, cô có thể không chấp nhặt với cô ta, cũng không đáng để làm vậy.

Hôm qua cô ta hắt trà sữa vào người cô, cô nhịn, vậy nên hôm nay cô cũng chọn cách bỏ qua những lời công kích của cô ta.

Trở về phòng, cô cất áo khoác của Diêm Diệu vào túi.

Vết trà sữa trên tay áo đã được giặt sạch.

Cô mang theo chiếc áo xuống lầu.

Thời Uẩn Nghệ ngồi trước cây đàn piano ở tầng một, luyện đi luyện lại một bản nhạc, thỉnh thoảng lại ho khan vài tiếng.

Trịnh Phương lo lắng nói: "Tiểu thư, ăn sáng xong rồi hãy luyện tiếp."

Thời Uẩn Nghệ lắc đầu.

Trịnh Phương nhìn thấy Thời Nguyện định rời đi, không nhịn được lên tiếng: "Tiểu thư, nếu con đuổi cô ấy đi, kiểu gì cô ấy cũng sẽ mách lại với phu nhân."

Thời Uẩn Nghệ đặt tay lên phím đàn, những nốt nhạc vui tươi vang lên: "Dì sợ cô ta mách lẻo à?"

Trịnh Phương âu yếm xoa đầu Thời Uẩn Nghệ: "Dì sợ con bị ủy khuất."

Thời Uẩn Nghệ tựa đầu vào Trịnh Phương: "Dì Phương, trong nhà này chỉ có dì là tốt với con nhất."

Trịnh Phương thương tiếc vuốt ve đầu Thời Uẩn Nghệ: "Đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy, mọi thứ trong nhà này đều là của tiểu thư, tiểu thư nói gì thì là vậy."

Nhìn cô gái trước mặt hoàn toàn tin tưởng mình, Trịnh Phương nhếch mép cười, tiểu thư nhà giàu thì đã sao, chẳng phải vẫn nằm trong lòng bàn tay bà ta hay sao.

Trong sân, Thời Gia Lâm đang dùng xẻng đào hố trồng cây.

Người làm vườn nhìn thấy tay Thời Gia Lâm đã trầy xước liền vội tiến tới: "Cậu chủ nhỏ, để tôi đào cho, lát nữa cậu chỉ cần lấp đất lên thôi, được không ạ?"

Thời Gia Lâm không nói gì, bóng lưng cứng cỏi, chỉ tiếp tục đào đất.

Thời Nguyện đưa chiếc áo khoác cho người làm vườn, ra hiệu nhờ anh ta cầm giúp.

Trong vườn, cây cối xanh tốt, chỉ có một góc trống trải này.

Thời Nguyện nhận lấy chiếc xẻng từ tay Thời Gia Lâm.

Ánh nắng ấm áp xuyên qua tán lá, chiếu xuống mặt đất những tia sáng lấp lánh.

Trồng xong năm cây hoa trà nhỏ, Thời Nguyện đã lấm tấm mồ hôi.

Vì bị sốt, mặt Thời Gia Lâm ửng đỏ nhưng đôi mắt vẫn ánh lên niềm vui, cậu chôn xong cây con, không quan tâm đến bàn tay lấm lem bùn đất.

Trong không khí thoang thoảng mùi thuốc đắng, Thời Nguyện đặt chiếc xẻng xuống: "Trồng xong rồi, em vào ăn sáng đi."

Thời Gia Lâm cong môi cười, nụ cười ấy thật trong sáng và ấm áp.

Thời Uẩn Nghệ tức giận khi thấy Thời Gia Lâm và Thời Nguyện cùng nhau trồng cây sơn trà.

Nhìn theo bóng lưng Thời Nguyện rời đi, Thời Gia Lâm không thể chịu đựng thêm nữa, cậu cúi xuống nôn mửa.
« Chương TrướcChương Tiếp »