Editor: Xí Muội
———
Trong đồn cảnh sát, Từ Noãn nhìn về phía cô gái đang bị lấy lời khai.
Nữ cảnh sát dựa theo trình tự hỏi từng câu một.
Cô gái không hề sợ hãi, trần thuật sự việc một cách rành mạch rõ ràng, nói rằng bạn trai mình chỉ là phòng vệ chính đáng.
Từ Noãn nghĩ, nếu chuyện này xảy ra với cô, cho dù kẻ xấu không thực hiện ý đồ thành công, trong thời gian ngắn cô cũng không thể giải thích được cơn ác mộng vừa trải qua như thế nào trước mặt nhiều người như vậy.
Thời Nguyện cụp mắt: “Tôi nói xong rồi.”
Nữ cảnh sát đưa chai nước khoáng cho Thời Nguyện: “Uống nhiều nước để thuốc hết tác dụng nhanh hơn.”
Ý thức được Thời Nguyện không còn sức để mở nắp chai, nữ cảnh sát mỉm cười dịu dàng giúp Thời Nguyện vặn mở.
Khám nghiệm hiện trường, camera giám sát trong nhà do Từ Noãn cung cấp, và báo cáo xét nghiệm máu của Thời Nguyện, tất cả nhân chứng và vật chứng đều có đủ, vụ án Hạ Lạc đánh thuốc mê rồi cưỡиɠ ɧϊếp khiến trên dưới cục cảnh sát bị kinh động, người nhà họ Hạ cũng đang trên đường tới.
Từ Noãn có nuôi ba con mèo, cô lo lắng cho bọn chúng khi ở nhà một mình nên ở trong phòng ngủ và phòng khách đều lắp camera.
Từ Noãn coi đoạn video giám sát, nhìn thấy cô gái trong tình huống tuyệt vọng như vậy mà vẫn có thể tận dụng dụng cụ trong phòng để tự cứu mình, kiên quyết không cho Hạ Lạc chạm vào dù chỉ một cọng tóc, cho dù lâm vào tình huống nguy hiểm, cô ấy cũng muốn kéo Hạ Lạc cùng nhảy lầu, cảnh tượng tàn khốc đó khiến Từ Noãn đến bây giờ chân vẫn còn mềm nhũn.
Nghĩ đến cây móc len của mình, Từ Noãn thật sự cảm thấy có chút may mắn, may mắn thay trong phòng mình có những dụng cụ có thể giúp ích cho Thời Nguyện.
Lại nghĩ đến Trương Triệu, sắc mặt Từ Noãn dần tái xanh, bạn trai của cô cũng có tham dự, cho dù cuối cùng hắn có gọi cảnh sát thì cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm.
———
Thời Bách Hãn và Lục Quân vội vàng chạy đến cục cảnh sát.
“An An, con có sao không?”
Lục Quân ôm cháu gái vào lòng, vẻ mặt tràn đầy tự trách, áy náy và đau lòng.
Thời Bách Hãn nhìn khuôn mặt bị thương của Thời Nguyện, mắt đỏ hoe. Có trời mới biết ông đã sợ hãi thế nào khi biết Thời Nguyện bị chuốc thuốc mê và suýt bị cưỡиɠ ɧϊếp.
Trước cửa đồn cảnh sát, Diêm Tê đóng cửa xe, nhìn thấy cha con Thương Lang cũng vừa bước xuống xe, lông mày nhíu lại, nhưng vẫn lập tức cung kính chào: “Ông Thương.”
Có người giám hộ tới, Thời Nguyện là người bị hại có thể rời đi.
Thời Nguyện mím môi, nhìn về phía phòng thẩm vấn vẫn luôn đóng cửa.
Diêm Diệu chưa ra.
Cô đã từng xem qua rất nhiều vụ án phòng vệ chính đáng, một trong số đó có vụ người vợ bị quấy rối, can ngăn như thế nào cũng không có hiệu quả thì người chồng có thể đánh lại, đây gọi là phòng vệ chính đáng.
Khi bị nữ cảnh sát thẩm vấn, cô đã nói Diêm Diệu là bạn trai của cô, nếu Diêm Diệu phải chịu trách nhiệm hình sự vì cô thì lương tâm cô sẽ cắn rứt cả đời.
Lục Quân nắm tay Thời Nguyện: “An An, tay con lạnh quá, mợ đưa con về nhà nghỉ ngơi trước nhé, được không?”
Thời Bách Hãn vô cùng đau lòng, nghe vợ nói tay Thời Nguyện lạnh, lập tức cởϊ áσ khoác của mình ra.
Thời Nguyện lắc đầu.
Lục Quân thấy Thời Nguyện vẫn luôn để ý tới phòng thẩm vấn, bà vỗ vỗ tay Thời Nguyện trấn an.
Cửa phòng thẩm vấn được mở ra.
Kỳ Tụng uể oải dựa vào tường liếc nhìn Diêm Diệu: “Có thể đi rồi chứ?”
Diêm Diệu ừ một tiếng.
Kỳ Tụng lại nhìn sang Thời Nguyện, ánh mắt mang theo chút tán dương: “Dũng cảm lắm.”
Ba chữ, không có bất kỳ giễu cợt, chỉ đơn giản cảm thấy cô gái này thật sự rất dũng cảm.
Toàn bộ lực chú ý của Thời Nguyện đều tập trung hết trên người Diêm Diệu.
Nhìn thấy vết máu trên người anh, cô tìm đến nữ cảnh sát vừa giúp cô mở nắp chai nước.
“Khăn ướt?”
Thời Nguyện gật đầu.
Sau khi Thời Bách Hãn biết chuyện đã xảy ra, ông đi đến trước mặt Diêm Diệu, khom người xuống thật thấp.
Lục Quân theo sát phía sau.
Thương Ngôn Phong vỗ vai Thời Bách Hãn: “Chi bằng để bọn nhỏ về ổn định lại cảm xúc trước đã, nơi này có chúng ta đủ rồi.”
Diêm Tê nhìn đứa cháu ngoại cách đó không xa, khoé môi nhếch lên.
Cô nói mà, tên nhóc này đột nhiên đồng ý cùng cô trở về một chuyến, cô còn cho rằng nó nghĩ đến thân thể của ông lão, hoá ra là có người mà nó muốn bảo vệ.
———
Trong tiệm cà phê kế bên cục cảnh sát, Diêm Diêu đặt ly cacao nóng xuống trước mặt Thời Nguyện.
Thời Nguyện cầm ly cacao lên, nhẹ giọng nói cảm ơn.
Diêm Diệu không lên tiếng, đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn cô.
Kỳ Tụng chỉ chỉ tầng hai: “Tầng hai có sô pha, tôi lên trên nghỉ ngơi một lát.”
Để lại không gian cho hai người đó.
Trong tiệm người đến người đi, chỉ riêng góc này lại vô cùng yên tĩnh.
Thời Nguyện lấy bao thuốc và bật lửa từ trong túi áo khoác ra đặt lên bàn, Diêm Diêm không chạm vào mà vươn tay ra phía sau nhẹ nhàng kéo mũ áo khoác của Thời Nguyện trùm lên đầu cô.
Vành mũ rộng lớn che khuất nửa khuôn mặt của thiếu nữ.
“Vì sao lại nói dối?”
Thời Nguyện lập tức hiểu được Diêm Diệu đang nói đến cái gì.
Cô hé miệng, Diêm Diệu chỉ thấy bờ môi cô giật giật nhưng không phát ra âm thanh nào.
Thời Nguyện nhìn tay Diêm Diệu, vết máu vẫn còn dính ở móng tay và trên da.
Cô rút khăn giấy, kéo tay Diêm Diệu qua, tỉ mỉ lau đi từng vết máu.
“Máu trong móng tay không lau sạch được.”
Cô ngước mắt đối diện với đôi mắt đen nhánh của Diêm Diệu.
Diêm Diệu cũng không rút tay lại: “Rửa bằng nước là được.”
Thời Nguyện nắm tay anh đi tới quầy bar.
Người phục vụ ở quầy bar rót cho cô một ly nước ấm lớn, cô đang định buông tay Diêm Diệu để nhận ly nước, Diêm Diệu lại không cho cô buông tay ra.
Cô quay lại nhìn Diêm Diệu, Diêm Diệu nhàn nhã nhìn bàn tay hai người đang giao nhau.
“Không được buông.”
Vẻ tham luyến trong mắt chàng trai khiến trái tim Thời Nguyện run lên.
Sau khi rửa qua ba cốc nước lớn, vết máu trên tay Diêm Diệu cuối cùng cũng sạch sẽ.
Gió lạnh thổi qua, Thời Nguyện cảm giác mặt mình như bị đông cứng, cô thoáng nhìn Diêm Diệu chỉ mặc chiếc áo hoodie mỏng, lại nhìn bộ quần áo bản thân đang mặc.
“Cậu có lạnh không?”
Diêm Diệu nhướng mày, chú ý tới động tác nhỏ của cô, nhẹ gật đầu: “Lạnh.”
Thời Nguyện xoay người, gần đây có một trung tâm mua sắm, có thể nhanh chóng mua một bộ.
Diêm Diệu thấy cô xoay người liền nắm lấy tay cô.
“Vì sao lại nói dối?”
Thời Nguyện bị bắt dừng lại, cắn cắn môi: "Lộ liễu lắm sao?"
Diêm Diệu có thể cảm giác được trong mắt cô đột nhiên có chút lo lắng, bất an. Chiếc áo khoác nam rộng thùng thình trên người càng khiến cô thêm nhỏ nhắn.
Diêm Diệu nhìn hàng mi dài rũ xuống của cô, nở nụ cười hỏi: “Lo lắng cho tôi à?”
Sao không lo lắng cho được? Đến bây giờ trái tim cô thậm chí còn chưa bình ổn lại.
Đầu ngón tay Diêm Diệu chạm vào ấn đường của Thời Nguyện: “Đừng nhíu mày.”
Không khí ngưng đọng vài giây.
Diêm Diệu dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ lông mày của thiếu nữ.