- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Xuyên Thành Pháo Hôi, HE Với Bạn Cùng Phòng Của Nam Chính
- Chương 41: Giải Cứu
Xuyên Thành Pháo Hôi, HE Với Bạn Cùng Phòng Của Nam Chính
Chương 41: Giải Cứu
Editor: Xí Muội
———
Trương Triệu chạy theo xe điện, trực giác mách bảo tiêu đời rồi.
Hắn chợt nhớ ra mình có thêm WeChat của Tư Mã Tứ lúc ở sân bóng, nghĩ tới Tư Mã Tứ ở cùng ký túc xá với Kỳ Tụng, lại nhớ sáng hôm qua bạn gái kể cho hắn nghe tin đồn Diêm Diệu và Thời Nguyện ở bên nhau nên hắn không chần chừ lập tức gọi điện cho Tư Mã Tứ.
Hơn mười giây trôi qua mà hắn cảm thấy như cả một thế kỷ vậy.
Điện thoại bỗng nhiên vang lên, Tư Mã Tứ đang ăn bánh bao chiên bị cuộc gọi từ như đòi mạng của Trương Triệu làm cho giật mình, chiếc bánh bao bị tuột khỏi tay, rơi trúng giày của Diêm Diệu.
Diêm Diệu liếc nhìn.
Thần sắc Tư Mã Tứ thay đổi: “Mày nói cái gì? Thời Nguyện bị Hạ Lạc chụp thuốc mê mang đi—“
Điện thoại bên tai bị lấy đi, Tư Mã Tứ nhìn bóng lưng nháy mắt biến mất của Diêm Diệu, thầm nghĩ hỏng bét rồi.
———
Toàn thân Thời Nguyện như bị nhấm chìm, ý thức không cách nào tỉnh táo, càng muốn vùng vẫy càng bị tê liệt.
Cô có thể nghe giọng nói bên tai nhưng không thể vực dậy được.
Lý Mậu đặt Thời Nguyện lên giường, hắn muốn chạm vào cô nhưng dưới ánh mắt của Hạ Lạc phải nhịn xuống.
Vẻ mặt Hạ Lạc âm trầm: “Làm cô ta tỉnh dậy đi, tôi không muốn chơi ’người chết’.”
Hạ Lạc nhìn bàn tay băng bó của mình, ác độc nghĩ: Được lắm Diêm Diệu, nếu mày làm gãy tay tao thì tao sẽ huỷ hoại người phụ nữ của mày.
Thiếu nữ nằm trên giường trải ga hoạ tiết hoa, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt khiến cô trông vô cùng nhu thuận, xinh đẹp.
Đôi mắt Hạ Lạc nổi lên du͙© vọиɠ.
Hắn bắt đầu cởi cúc quần của cô, chỉ dùng được một tay nên phải mất một lúc lâu mới cởi được một chiếc cúc, Hạ Lạc đã mất hết kiên nhẫn.
Lý Mậu lấy bột thuốc từ trong túi ra, tìm ly rồi rót một ít nước vào, hắn bưng ly nước vào phòng, Hạ Lạc ra hiệu hắn chờ một chút.
“Trước tiên trói tay chân cô ta lại đã.”
Lý Mậu đảo mắt quanh phòng, nhìn thấy những sợi dây thừng nằm rải rác trên thảm, hắn cười toe toét.
Hắn trút nước vào miệng Thời Nguyện một cách thô bạo.
Thời nguyện mở mắt ra, khuôn mặt tục tĩu xấu xí phóng đại trước mắt cô, cô liền phun hết nước trong miệng vào mặt hắn.
Lý Mậu bị phun đầy mặt, trở tay cho Thời Nguyện một cái tát.
Lỗ tai cô ù đi.
Tay chân bị dây thừng trói chặt, Thời Nguyện có chút tuyệt vọng.
Hạ Lạc cười mỉa mai: “Tối hôm qua không phải rất lợi hại sao? Bây giờ biết sợ rồi à?”
Dấu bàn tay của Lý Mậu in trên mặt Thời Nguyện khiến Hà Lạc cau mày: “Ai bảo mày đánh vào mặt cô ta hả? Ảnh hưởng đến khẩu vị của ông đây biết không?”
Lý Mậu liên tục xin lỗi: “Anh Lạc, em sai rồi.”
Hạ Lạc dựa vào tường: “Cởϊ qυầи áo cô ta ra trước đi, tốn sức quá.”
Thời Nguyện nhìn quanh bốn phía, ánh mắt sắc bén: “Nếu anh dám đυ.ng vào tôi, nhà họ Thời sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh đâu.”
Lý Mậu khinh thường xì một tiếng: “Nhà họ Thời, nhà họ Thời cái gì, ở trước mặt nhà họ Hạ căn bản không đáng nhắc tới.”
Nói xong hắn bắt đầu đi cởi cúc đồ của Thời Nguyện.
Thời Nguyện lùi về sau, tay đè lên gối, lòng bàn tay chạm vào một vật bén nhọn.
Là cái kéo.
Cô bình tĩnh lại, đè thấp giọng nói: “Hạ Lạc.”
Giọng nói của thiếu nữ nhẹ nhàng êm ái, Hạ Lạc nhướng mày: “Biết thức thời rồi?”
Tay Lý Mậu không hề dừng lại, đã chạm vào quần áo của Thời Nguyện.
Hạ Lạc thích dùng vũ lực nhưng đôi khi, loại sự tình như thế này đổi cách chơi sẽ thú vị hơn.
“Tháo dây thừng trên tay cho cô ta, để cô ta tự cởϊ qυầи áo.”
Lý Mậu hơi do dự: “Anh Lạc.”
Hạ Lạc cười nhạo: “Nơi này có hai chúng ta, mày cảm thấy cô ta chạy được sao?”
Hai tay được tự do, Thời Nguyện không chút do dự lấy chiếc kéo từ dưới gối ra, Lý Mậu bị kéo đâm vào tay, đau đớn la lên: “Mẹ nó, con đĩ này.”
Thời Nguyện run rẩy cắt đứt dây thừng ở chân, không dám chần chừ một giây nào, nhưng dù cô có cắt như thế nào thì sợi dây cũng không đứt ra.
Hai tay của cô run lên bần bật, không cầm nổi chiếc kéo.
Hạ Lạc đứng trong bóng tối không nhúc nhích, khoé miệng nở nụ cười trào phúng.
Thời Nguyện chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, hành động đâm kéo vào Lý Mậu vừa rồi tựa như chỉ là tưởng tượng.
Lý Mậu túm tóc Thời Nguyện, ấn mặt cô lên giường, cây kéo trong tay cũng bị cướp đi.
Nửa bên mặt tê dại, Thời Nguyện nhắm hai mắt lại.
Đừng tuyệt vọng, đừng tuyệt vọng, phải nghĩ ra biện pháp, phải nghĩ ra biện pháp.
Hạ Lạc đã không còn kiên nhẫn, hắn dùng một tay tháo thắt lưng, trói tay Thời Nguyện lại.
Lý Mậu rất tự hào về thuốc của mình, cho dù người có tỉnh lại thì cũng phải mất hơn ba bốn tiếng mới hết tác dụng, vừa rồi chẳng qua do hắn chủ quan nên mới bị Thời Nguyện đâm.
Từ Noãn mở cửa xông vào nhà, Lý Mậu giật nảy mình, Từ Noãn thấy Lý Mậu đi về phía mình liền giơ điện thoại lên: “Tôi đã gọi cho cảnh sát rồi.”
Lý Mậu khạc nhổ nước bọt: “Biết bên trong là ai không?”
Gọi cảnh sát sao, haha.
Còn chưa kịp nhếch miệng cười, hắn liền bị người đàn ông đột nhiên xông vào làm cho hết hồn.
“Tránh ra.”
Trực giác của Từ Noãn cho biết người đàn ông này không phải đồng phạm nên tránh ra.
Diêm Diệu lạnh lùng đá văng cửa phòng.
Từ Noãn nhìn thấy cảnh tượng trong phòng lập tức choáng váng sững sờ tại chỗ.
Tầng này là tầng 20, Thời Nguyện đang bị đè trên bệ cửa sổ, khi họ bước vào, cửa sổ đã được Thời Nguyện mở ra.
Không khó để đoán ra ý định của cô.
Một nửa cơ thể của Thời Nguyện treo lơ lửng bên ngoài cửa sổ, trong tay cầm cây móc len màu bạc lấp lánh dưới ánh nắng.
Trên cổ Hạ Lạc máu chảy ròng ròng.
Diêm Diệu siết chặt ngón tay, nắm lấy Hạ Lạc kéo mạnh một phát.
Thời Nguyện bị ánh nắng bên ngoài làm cho chói mắt, tay bị nắm chặt, cô nhắm hai mắt lại.
Nước mắt theo gò má trượt xuống.
Diêm Diệu cởϊ áσ khoác bao lấy Thời Nguyện.
Từ Noãn che mắt, bên tai vang lên từng tiếng kêu gào thảm thiết, từng tiếng đấm đá khiến hàm răng Từ Noãn run cầm cập.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Xuyên Thành Pháo Hôi, HE Với Bạn Cùng Phòng Của Nam Chính
- Chương 41: Giải Cứu