Chương 40: Hạ Lạc Trả Thù

Editor: Xí Muội

———

Ban đêm, trời mưa rả rích.

Bộ phim trên máy chiếu bị tạm dừng giữa chừng, mùi tinh dầu hoa cỏ xen lẫn vị cam tràn ngập khắp căn phòng.

Thời Nguyện nhìn chiếc áo khoác vừa được tiệm giặt khô mang đến, mở di động lên, ánh mắt dừng lại ở số điện thoại của Diêm Diệu.

Do dự mấy giây, Thời Nguyện bấm vào Wechat.

Hàng loạt tin nhắn được gửi tới.

Vòng giao hữu của nguyên thân rất rộng nên cô buộc phải nhận rất nhiều tin nhắn.

Nhà trường đã ra thông báo, sự kiện tỏ tình ở dưới lầu ký túc xá nữ và vụ việc Diêm Diệu đánh người đều được nhẹ nhàng bỏ qua.

Xử phạt sẽ bị ghi vô học bạ và sinh viên bị nhà trường quản chế.

Thời Nguyện nhìn chằm chằm dòng chữ này rất lâu.

Trong đầu không tự chủ được nghĩ đến khuôn mặt của Diêm Diệu, ngón tay chạm vào môi dưới.

Strive ngậm thỏi son đi tới, Thời Nguyện ghét bỏ nhìn nước bọt trên thỏi son.

Strive vô cùng tủi thân.

Thoa một lớp son dưỡng thật dày lên đôi môi khô khốc, cuối cùng cũng thấy thoải mái hơn chút.

Đuổi những hình ảnh trong đầu đi, Thời Nguyện gửi tin nhắn WeChat cho Diêm Diệu.

———

Ở ký túc xá, phòng 809.

Mạc Thần ủ rũ, những người cổ vũ ngày hôm qua có một nửa là hắn tìm, chuyện xảy ra mất mặt như vậy, với tính cách báo thù của Hạ Lạc, Mạc Thần chắc chắn sẽ bị liên lụy.

Hôm nay hắn đến bệnh viện, câu đầu tiên Hạ Lạc nói khi nhìn thấy hắn là bảo hắn cút.

Hắn không dám hó hé câu nào lập tức bỏ đi.

Đại thiếu gia rõ ràng chỉ là bị thương ở tay nhưng lại tỏ ra giống như bị liệt. Vây quanh giường bệnh toàn oanh oanh yến yến bưng trà rót nước đút trái cây, mỗi người đều mặc quần áo mát mẻ.

Cửa ký túc xá bị đẩy ra, Diêm Diệu mang theo một thân lạnh lẽo bước vào.

Mạc Thần cúi đầu, giảm sự tồn tại của bản thân đến mức thấp nhất, dán sát người vào tường chậm rãi rời khỏi phòng.

Diêm Diệu lấy điện thoại từ trong túi ra: “Đóng cửa lại.”

Mạc Thần lập tức đóng cửa lại, xoa xoa l*иg ngực, trong lòng cảm thấy vô cùng áp lực.

Diêm Diệu sạc điện thoại, bấm vào WeChat, khi nhìn thấy tin nhắn Thời Nguyện gửi cách đây một tiếng trước, lông mày anh khẽ động, vẻ lạnh lùng trong mắt cũng vơi đi.

———

Điện thoại sáng lên.

.: ?

Thời Nguyện đợi hơn một tiếng đồng hồ mới thấy Cận Quân trả lời, tin nhắn chỉ có một dấu chấm hỏi.

Moon: Tôi có thể nhờ cậu một việc được không?

Một phút sau, một dấu chấm hỏi khác lại xuất hiện khiến Thời Nguyện phải xoá bỏ đoạn tin nhắn đang gõ.

Những việc như cảm ơn và trả lại đồ vẫn nên liên hệ trực tiếp với người đó sẽ tốt hơn.

Thời Nguyện vùi mình vào chăn.

Lấy hết dũng khí, Thời Nguyện gửi tin nhắn cho Diêm Diệu: Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu tối qua, áo của cậu tôi đã giặt sạch, tai nghe cũng đã được sạc đầy.

Gửi tin nhắn xong, Thời Nguyện nhìn lên trần nhà.

Hành vi hôn cô của Diêm Diệu hôm qua rất ác liệt, nhưng mà bản thân cô cũng hôn anh.

Nghĩ tới việc anh bị ghi học bạ và bị quản chế, Thời Nguyện cảm giác rất khó chịu.

Mặc dù Hạ Lạc cũng bị thông cáo, nhưng phía trên chỉ có phê bình, không có bị ghi vô học bạ.

Tiếng tin nhắn vang lên, không phải tin nhắn trả lời của Diêm Diệu.

.: Có chuyện gì?

Thời Nguyện soạn văn bản giải thích.

Nếu ai đó gửi tin nhắn cho cô mà giữa chừng lại không nói gì nữa, cô sẽ cảm thấy giống như ăn gà rán mà không đeo bao tay vậy.

Moon: Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi trả lại áo khoác và tai nghe cho Diêm Diệu, tôi cũng muốn cảm ơn cậu ấy về chuyện tối qua.

.: ?

Moon: Tôi nghĩ lại rồi, tôi hẳn là nên tự mình liên lạc với cậu ấy.

.: Cậu không có phương thức liên lạc của cậu ấy à?

Moon: Có, tôi vừa gửi tin nhắn cho cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn chưa trả lời.

Cuộc trò chuyện bị bỏ lửng ở đó.

Thời Nguyện bị nhạc phim thu hút, ngân nga hát theo hai câu.

Không còn vướng bận gì nữa, cô tắt máy chiếu đi ngủ.

———

Sáng hôm sau, Thời Nguyện đi đến tiệm tráng miệng nổi tiếng gần trường để mua một ít bánh gato và bánh trứng

Cô nhớ Thư Xán và Lâm Thi Lạc rất thích món tráng miệng ở tiệm này.

Buổi sáng có lớp tự chọn, giáo viên không điểm danh, nếu không đi cũng không sao, chỉ cần hoàn thành bài tập đúng hạn là được.

Thời Nguyện tính toán cúp tiết học này.

Cô định sau khi trả đồ cho Diêm Diệu, cô sẽ quay lại ký túc xá tìm Thư Xán và Lâm Thi Lạc.

Sáng nay trong nhóm chat, Thư Xán nói muốn đi hiệu sách, Lâm Thi Lạc gợi ý buổi chiều có thể đến quán trà uống trà.

Mùa đông vây quanh bếp lửa nhâm nhi chén trà, nghĩ đến thật dễ chịu.

Sau sự việc tối hôm trước, Thư Xán vô cùng biết ơn Thời Nguyện và Lâm Thi Lạc, cô ấy thực sự mong chờ ba người đi chơi cùng nhau.

———

Tại quán net “Đừng đến đây”.

Hạ Lạc tỏ vẻ sắp hết kiên nhẫn: “Đây chính là biện pháp cậu nói sao?”

Hiện tại hắn đang nghẹn một bụng lửa giận.

Hôm qua ông già tóm hắn từ bệnh viện về, sau đó lại dùng gia pháp dạy dỗ hắn, nếu không phải sáng sớm chị họ lén lút thả hắn ra thì bây giờ hắn vẫn còn bị đánh.

Nghĩ đến Thư Xán và Kỳ Tụng, cả người hắn đều muốn bùng nổ.

Theo đuổi phụ nữ không được, còn chọc phải nhà học Kỳ và nhà họ Diêm.

Chưa kể còn mất hết thể diện ở trường.

Dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể nuốt trôi cục tức này, nếu không trả thù thì tên hắn sẽ viết ngược lại.

Tên nhuộm tóc vàng thấy sắc mặt Hạ Lạc ngày càng tức giận, hắn tát vào mặt Trương Triệu một cái: “Đồ ngu, thành sự không đủ, bại sự có thừa*.”

(Thành sự không đủ, bại sự có thừa: Ý chỉ mang lại rắc rối, không làm nên trò trống gì.)

Lý Mậu cười hèn mọn, thì thầm bên tai Hạ Lạ vài câu.

Trương Triệu cúi thấp đầu, nghiến chặt răng hàm.

Hạ Lạc theo ánh mắt của Lý Mậu nhìn sang.

Thời Nguyện đang ở tiệm net đối diện in cái gì đó.

Trên khuôn mặt đê tiện của Hạ Lạc lộ ra nụ cười dâʍ đãиɠ: “Vậy mà tự chui tới cửa.”

Thời Nguyện in xong tài liệu Lâm Thi Lạc gửi cho rồi bỏ vào túi xách.

Con đường này không được đỗ xe nên Thời Nguyện không có lái xe tới.

Trong ngõ nhỏ có một con mèo cam đang kêu meo meo, Thời Nguyện vẫy tay gọi mèo con, thấy mèo con không đi lại đây, Thời Nguyện cũng không ở lại.

Có một ngõ tắt thông ra đường lớn.

Thời Nguyện vừa bước chân vào ngõ nhỏ liền có chút bất an, cô chưa kịp quay đầu lại thì đã bị Lý Mậu dùng khăn bịt miệng.

Nguy hiểm ập đến, Thời Nguyện theo bản năng giãy dụa.

Trong mũi hít phải một mùi hương, ý thức Thời Nguyện bắt đầu mơ hồ.

Hạ Lạc thấy Trương Triệu đang do dự, giọng điệu không vui: “Đi hỗ trợ đi.”

Trương Triệu mở cửa nhà thuê, Hạ Lạc tỏ vẻ ghét bỏ phẩy phẩy trước mũi: “Mùi gì thế?”

Lý Mậu khịt khịt mấy cái: “Mùi mèo.”

Lông mèo bay phấp phới trong không khí khiến Hạ Lạc vô cùng khó chịu.

Trương Triệu đặt Thời Nguyện lên ghế sofa.

Căn nhà này chỉ có một phòng ngủ, ở ngay bên ngoài trường học, Trương Triệu cảm thấy may mắn vì hôm nay bạn gái hắn không có ở đây.

Ánh mắt Hạ Lạc dừng trên khuôn mặt của Thời Nguyện, quan sát kĩ càng một lúc, du͙© vọиɠ trong mắt hắn càng ngày càng mãnh liệt.

Lý Mậu đẩy Trương Triệu: “Đi mua một ít đồ ăn đi, thuận tiện mua cái đó về đó…”

Khuôn mặt đê tiện và háo hức của Lý Mậu khiến Trương Triệu như rơi vào hầm băng.

Trương Triệu không biết Hạ Lạc đang nghĩ gì, nhìn thấy Thời Nguyện nằm bất động trên ghế sofa, hắn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Trương Triệu thậm chí còn không biết bản thân đã rời khỏi đó như thế nào.

Hắn thất hồn lạc phách đi trên đường, bị xe đυ.ng vào mới bừng tỉnh ngẩng đầu lên.

Cô gái đang tỏ vẻ hối lỗi, sau khi thấy là Trương Triệu thì trên mặt hiện lên ý cười: “Làm sao mà mất hồn mất vía vậy?”

Trương Triệu nắm lấy tay Từ Noãn: “Đừng về.”

Từ Noãn nghe lời nói của Trương Triệu, ý thức có gì đó không đúng, không chút do dự vặn ga đến mức tối đa phóng đi.