Chương 4: Đừng Thích Kỳ Tụng Nữa

Editor: Xí Muội

———

Quản Tịch Duyệt chống nạnh gào rống: “Thời Nguyện, buổi sáng cậu còn chưa uống thuốc, lăn lại đây uống thuốc cho mình.”

Con chó Labrador thè lưỡi nhe răng lẳng lặng nằm bên chân Thời Nguyện, cặp mắt đen láy sâu hun hút nhìn chằm chằm cô.

Thời Nguyện xoa xoa tai: “Bà cô ơi, nhỏ giọng một chút.”

Quản Tịch Duyệt nghe thấy giọng nói của cô còn hơi khàn khàn, liền cười khinh: “Thật muốn dùng một bao thuốc độc để độc chết cậu, đồ óc heo.”

Thời Nguyện bị cảm mạo đã truyền dịch hơn ba ngày. Quản Tịch Duyệt nhìn thấy dáng vẻ bệnh tật này của Thời Nguyện, vẫn luôn tức giận không thôi.

Tuy rằng ngoài miệng chửi rủa, nhưng lại đặc biệt cẩn thận chăm sóc cô.

Bên phía trường học, Quản Tịch Duyệt tự xưng là mẹ của Thời Nguyện, xin nghỉ phép cho cô ba ngày, khiến giáo viên trầm mặc mấy giây.

Ánh mắt của con chó chuyển hướng sang Quản Tịch Duyệt, Quản Tịch Duyệt liền ra lệnh cho nó: “Strive, lại đây.”

Strive lập tức chạy tới, Quản Tịch Duyệt vươn tay vuốt ve bộ lông bóng mượt của Strive.

Thời Nguyện đi qua khuấy khuấy ly thuốc, vị thuốc đắng ngắt xộc thẳng lên mũi.

Quản Tịch Duyệt trợn trắng mắt: “Uống nhanh lên, đừng lề mề.”

Canh chừng Thời Nguyện uống xong, Quản Tịch Duyệt ôm lấy bé con của mình, trầm giọng nói: “Strive, giúp mẹ để ý đồ ngu ngốc này nhé, đợi mẹ quay lại đón con.”

Thời Nguyện bỏ chiếc ly vào bồn rửa: “Còn không nhanh đi đi.”

Quản Tịch Duyệt buông Strive ra, đứng lên.

Qua mấy phút, Quản Tịch Duyệt bĩu môi, Thời Nguyện là cái đồ không có lương tâm, cũng không biết tiễn mình về.

Thời Nguyện khoác áo lông từ trong phòng đi ra, ánh mắt của Quản Tịch Duyệt sáng rực lên. Thời Nguyện đeo dây dắt vào cho Strive.

Quản Tịch Duyệt nhếch miệng cười: “Coi như cậu vẫn còn lương tâm.”

Bên trong xe, Strive yên tĩnh nằm ở băng ghế sau, Quản Tịch Duyệt lắc lư đầu theo điệu nhạc.

Thời Nguyện vặn âm lượng nhỏ lại một chút, Quản Tịch Duyệt lại bất mãn bật nhạc lớn lên.

Thời Nguyện một tay lái xe, nhạc rock đinh tai nhiếc óc khiến đầu cô lại bắt đầu đau nhức.

“Ồn quá!”

Quản Tịch Duyệt cười ra tiếng: “Nghe một bài cuối cùng nữa.”

Sau khi nghe xong, Quản Tịch Duyệt mềm oặt ngã ngồi ra ghế, nghiêng đầu nhìn Thời Nguyện: “Thời Nguyện, đừng thích Kỳ Tụng nữa.”

Thời Nguyện nhìn Quản Tịch Duyệt một cái, nhẹ gật đầu: “Được.”

Quản Tịch Duyệt mỉm cười: “Mình tin cậu thêm một lần.”

Thời Nguyện chuyên chú lái xe, khuôn mặt bình tĩnh.

Sau khi Quản Tịch Duyệt nhắc tới tên Kỳ Tụng thì vẫn luôn quan sát biểu cảm của Thời Nguyện, thấy cảm xúc của cô không có dao động quá lớn liền cong đôi mắt cười cười.

Ba ngày nay, Thời Nguyện không nhắc về Kỳ Tụng một lần nào, nếu như Thời Nguyện thật sự không thích Kỳ Tụng nữa thì phải mở tiệc ăn mừng.

Tuy rằng Quản Tịch Duyệt không học cùng một trường với Thời Nguyện, nhưng Khánh Đại và Tân Đại cách nhau cũng không xa, khi Quản Tịch Duyệt đi tìm Thời Nguyện đã vô tình nhìn thấy Kỳ Tụng vài lần.

Kỳ Tụng không thích Thời Nguyện, Quản Tịch Duyệt cũng không muốn Thời Nguyện hèn mọn đi thích một người như vậy. Cô ấy hi vọng đồ ngốc nhà mình vĩnh viễn kiêu ngạo, vĩnh viễn được người khác đối xử tử tế.

Quản Tịch Duyệt lấy điện thoại quay Thời Nguyện, cô phối hợp nhìn ống kính.

Tới sân bay.

Quản Tịch Duyệt phất tay với Thời Nguyện và Strive, sau đó dứt khoát xoay người bước đi.

Bóng dáng hiên ngang của nữ sinh dần dần khuất dạng trong tầm mắt.

Thời Nguyện dắt Strive, cúi người sờ sờ bé con đang mất hứng.

“Cô ấy rất nhanh sẽ quay lại.”

Strive thè lưỡi, cặp mắt đen bóng nhìn chằm chằm Thời Nguyện.

Trong truyện “Hôn Bụi Gai” miêu tả về Quản Tịch Duyệt rất ít, Thời Nguyện chỉ từ mấy hàng chữ mà biết được Quản Tịch Duyệt là khuê mật của nguyên thân, bởi vì nguyên thân não tàn chỉ biết cố chấp yêu đương nên hai người không ngừng cãi vã, sau đó từ từ càng lúc càng xa nhau.

Thời Nguyện nghĩ đến ba ngày nay ở chung, Quản Tịch Duyệt đối xử với nguyên thân rất tốt, tốt từ tận đáy lòng.

Khuê mật tốt tới như vậy, nguyên thân lại vì một tên không thích mình mà đi tổn thương người thiệt tình đối đãi với mình, thật là ngu xuẩn.

Bây giờ Quản Tịch Duyệt phải đi tới chỗ hẹn ở Tây Tạng. Chờ tới khi cô ấy quay trở lại thì đã qua năm mới.

———

Tháng 12, không khí thành phố B ngày càng trở lạnh, toàn bộ bầu trời đều phủ một tầng sương mù.

Dự báo thời tiết cho biết buổi chiều sẽ mưa to.

Nguyên thân rất thích mùa đông, Thời Nguyện lại không thích chút nào.

Hút hết một điếu thuốc, Thời Nguyện nhìn Strive đang nằm ở băng ghế sau: “Về nhà thôi.”

Strive tru lên, tựa như đang bất mãn với việc cô hút thuốc ở trong xe vậy.

Thời Nguyện cong môi: “Bên ngoài quá lạnh nên hút ở trong này, mày chịu đựng một chút.”

Strive lại tru lên cái nữa.

Đưa Strive về nhà, Thời Nguyện rót nước đầy bình giữ nhiệt, mặc thêm một kiện áo lông rồi đeo túi xách đi ra ngoài.

Buổi sáng có một tiết tự chọn, buổi chiều là môn chuyên ngành, hiện giờ nguyên thân đang học năm hai, việc học rất nặng.

Thời Nguyện học đại học mỹ thuật, chuyên ngành cũng giống như nguyên thân, đều là hội hoạ Trung Quốc.

Học nghệ thuật rất tốn tiền, nhưng từ nhỏ cô đã thích vẽ tranh, vì để có thể theo đuổi đam mê, cô đã bỏ ra rất nhiều công sức, ngày đêm không ngừng kiếm tiền, cuối cùng cũng được như ý nguyện, học chuyên ngành mình thích.

May mắn có học bổng giúp cô chống đỡ qua đoạn thời gian quẫn bách nhất kia.

Lái xe tới Tân Đại chỉ tốn hơn mười phút, nguyên thân không thích ở ký túc xá, nhưng các tiết học đôi khi không sát nhau, chạy tới chạy lui sẽ mất thời gian, ban ngày sẽ đến ký túc xá nghỉ ngơi, cho nên ở đây vẫn luôn chừa lại một giường cho nguyên thân.

Không phải nguyên thân kén cá chọn canh mà chỉ vì chất lượng giấc ngủ không tốt, chỉ một tác động cực nhỏ cũng sẽ ảnh hưởng đến cô ấy.

Thời Nguyện cảm thấy may mắn vì bản thân xuyên sách sớm, tuy rằng từng đυ.ng chạm tới Thư Xán nhưng tình cảnh vẫn chưa tới mức không thể vãn hồi.

Nguyên thân và nữ chính là ở chung ký túc xá, sau học kỳ năm hai nguyên thân đối với Kỳ Tụng chấp niệm càng ngày càng sâu, chuyện yêu đương trai gái của Thư Xán và Kỳ Tụng được đồn đại ở trong trường học tới tận mười mấy phiên bản, tất cả mọi người đều cho rằng Kỳ Tụng chỉ là chơi đùa, lại không biết ở trong cuộc tình này hắn mới là thuộc thế yếu.

Nguyên thân miễn cưỡng ở lại trường học chỉ vì mỗi ngày có thể liếc mắt nhìn thấy Kỳ Tụng ở dưới lầu ký túc xá nữ sinh.

Mỗi ngày nhìn Kỳ Tụng và Thư Xán hẹn hò, nguyên thân như bị dao cứa vào tim.

Kỳ Tụng cũng giống như mọi chàng trai khi yêu đương, sẽ vì bạn gái mà chờ đợi ở dưới lầu ký túc xá nữ.

Nghĩ đến nguyên thân hắc hoá, khoé miệng cô giật giật.

Căn bản là tự rước lấy.

Trong diễn đàn ký túc xá có người @ Thời Nguyện, nói đã giúp cô lấy sách, kêu cô không cần quay lại ký túc xá lấy nữa.

Nhân duyên của nguyên thân ở trong ký túc xá không tồi, cô ấy thường xuyên mua thêm rất nhiều thứ cho phòng xài chung, mỗi lần tới nghỉ ngơi cũng sẽ mua đồ ăn và trà sữa cho bạn cùng phòng.

Còn Thư Xán đa phần đều nghỉ ngơi ở bên ngoài cho nên nguyên thân rất ít khi gặp Thư Xán.

Nhưng hai người cũng đã gặp gỡ nhau vài lần, bầu không khí chung đυ.ng đều không được tốt lắm.

Thời Nguyện khoá xe, giữa một đám siêu xe thì xe cô lại đặc biệt giản dị tự nhiên.

“Thời Nguyện ———”

Thời Nguyện quay đầu, thấy một chiếc Porsche ngang ngược chắn ở lối đi.

Chiếc xe ở đằng sau ấn còi inh ỏi.

“Này bạn gì ơi, đừng chắn đường vậy chứ.”

Có người lớn giọng gào thét: “Ý thức cho chó ăn rồi hả?”

Vừa mắng chủ xe chắn giữa đường, vừa mắng người đang bấm còi liên tục kia.

Trong trường học cấm bấm còi xe.

Kỳ Tụng dùng một tay đánh lái nửa vòng, trong đáy mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn.

Cận Quân nheo mắt nhìn sắc mặt Kỳ Tụng vẫn còn mang vẻ ngái ngủ, chậc một tiếng: “Cái đứa nhỏ này chắc không phải không biết đậu xe đó chứ?”

Kỳ Tụng cười lạnh: “Làm sao cậu biết người ta nhỏ, cậu xem qua rồi?”

Cận Quân vui vẻ: “Nếu không phải trễ giờ học rồi, tôi chắc chắn sẽ lột quần hắn——”

“Ồn ào quá!”

Hai chữ “ra xem” bị Cận Quân nuốt trở lại.

Kỳ Tụng quay đầu liếc mắt nhìn Diêm Diệu một cái.

Nam sinh nửa nằm ở băng ghế sau, bỏ cánh tay đang gác trên mắt xuống, không gian bên trong xe cũng được xem là rộng lớn nhưng nam sinh vẫn khiến chiếc xe trông rất chật chội, đáy mắt xanh đen, mày nhíu chặt, vẻ mặt không vui khi bị đánh thức.

Kỳ Tụng nhìn anh: “Đi tới lớp rồi ngủ tiếp.”

Diêm Diệu đang tính mở cửa xe, Cận Quân liền quay đầu nói: “Xe kia di chuyển.”

Sắc mặt Phương Lễ xanh mét ôm bụng từ trong xe bước xuống, mở rộng cửa hướng Thời Nguyện kêu: “Thời Nguyện, giúp tôi đậu xe với.”

Nói xong lập tức chạy về phía toà nhà dạy học.

Chủ xe dừng ở phía sau sặc cười: “Phương Lễ, chạy nhanh lên, coi chừng phọt ra quần đó.”

Phương Lễ cắn răng nghiến lợi quay đầu nhìn người vừa nói chuyện: “Chờ đó cho lão tử —— ai ui”

Đau bụng chết mất.

Thời Nguyện ngồi vào xe, dùng hai phút đậu đâu vào đấy.

Xe phía sau vẫn luôn không ngừng ấn còi, phiền cực kỳ: “Chỉ xe của ngươi có còi hả?”

Thời Nguyện rút chìa khoá bước ra.

Lối đi đã thông thoáng, xe phía sau thấy Thời Nguyện từ trong xe xuống, lập tức mắng hai câu.

Thời Nguyện bình tĩnh nhìn hắn ta hai giây.

Nam sinh vừa đậu xe vừa tức giận nói: “Đừng tưởng rằng bản thân xinh đẹp thì tôi không chửi.”

Thời Nguyện gật đầu: “Chửi tiếp đi.”

Tên đó nhìn gương mặt lạnh lùng này của cô, lời thô tục gần tới bên miệng lại nuốt vào.

Các chiếc xe phía sau theo thứ tự vào bãi đỗ.

Cận Quân đi tới trước mặt Thời Nguyện, ánh mắt hai người chạm nhau.

Cận Quân lên tiếng trước: “Thời Nguyện, vội đi học sao?”

Thời Nguyện nhẹ gật đầu, nam sinh đẹp trai cười: “Tôi đang không gấp lắm, cậu đưa chìa khoá xe cho tôi, tôi giúp cậu trả cho Phương Lễ.”

Thời Nguyện không có thắc mắc gì, đưa chìa khoá cho hắn.

Nhân duyên của nguyên thân vô cùng tốt, lại là hệ hoa, có người lấy lòng Thời Nguyện có thể hiểu được, đúng lúc cô đang không biết Phương Lễ là ai, cô không phải nguyên thân, cũng không có ký ức của nguyên thân.

Muộn giờ lên lớp rồi.

“Cảm ơn cậu.”

Giọng nói của nữ sinh có chút khàn, mang theo giọng mũi, áo khoác màu xám tro càng làm hiện rõ khuôn mặt trắng bệch và bờ môi tái nhợt của nữ sinh, mang lại cảm giác bệnh tật yếu ớt mà vẫn xinh đẹp.

Âm lượng không cao không thấp cho người khác cảm thấy sự dịu dàng.

Thời Nguyện hướng nam sinh cười một cái, sau đó cất bước rời đi.

Cận Quân sửng sốt mấy giây, nghĩ đến ánh mắt thanh thuần vừa mới rồi của Thời Nguyện, hắn ở trong lòng hơi phỉ nhổ chính bản thân mình.

Vốn tưởng rằng Thời Nguyện sẽ hỏi hắn về Tụng Ca, hắn đã chuẩn bị sẵn trong đầu, kết quả Thời Nguyện lại không có hỏi gì.

Cận Quân nhìn chằm chằm bóng lưng của Thời Nguyện như có điều suy nghĩ, lắc lắc chiếc chìa khoá trong tay, khoé miệng lộ ra nụ cười đắc ý.

Kỳ Tụng ngồi ở trong xe nhìn Thời Nguyện rời đi mới nâng tay mở cửa bước ra.

Diêm Diệu đứng cách đó không xa, miệng ngậm điếu thuốc, biểu tình lạnh lùng chờ Kỳ Tụng và Cận Quân.

Chàng trai mặc áo gió màu đen đứng ở ven đường, mặt mày sắc bén, hấp dẫn không ít ánh mắt, Thời Nguyện cũng bất giác bị thu hút, ánh mắt bất ngờ không kịp phòng bị va phải con ngươi đen láy trầm tĩnh của chàng trai.

Trong đôi mắt của nam sinh không có chút cảm xúc phập phồng nào, cả người nhìn còn lạnh hơn so với gió rét ngày đông.