Chương 39: Ông Nội

Editor: Xí Muội

———

Cô gõ cửa.

Hiệu trưởng nói “Mời vào”, sau đó ra hiệu cho Thời Nguyện đóng cửa văn phòng lại.

Văn Uyển Kỳ kéo ghế ra: “Cô Đồng ngồi đi.”

Đồng Nguyên thấy mọi người đều vô cùng thoải mái, chỉ có duy nhất một mình cô là không bình tĩnh nổi khi đến gặp hiệu trưởng.

Dư quang nhìn thấy Lâm Thi Lạc không dám thở mạnh đứng bên cạnh, Đồng Nguyên vỗ vỗ vai nữ sinh trấn an: "Lát nữa em chỉ cần nói sự thật về tình hình ngày hôm qua thôi, đừng lo lắng."

Lâm Thị Lạc gật đầu.

"Mọi người đã tới đủ, vậy trước tiên nói về tình huống ngày hôm qua đi." Hiệu trưởng cất tiếng nói, giọng điệu không giận mà uy.

Kỳ Tụng kéo ghế qua rồi nhìn Thời Nguyện: "Ngồi đi, uống trà nóng nhé?"

Thời Nguyện không từ chối, cầm chén trà uống sạch.

Môi có chút nhói, cô mím mím môi.

Mái tóc dài của cô gái được buộc cao, khi uống nước, cô hơi hếch cằm để lộ chiếc cổ trắng nõn và khuôn mặt hơi nhợt nhạt khiến người ta nhìn mà thương xót.

Lâm Thị Lạc nghe thấy giọng nói của Kỳ Tụng, bất an cúi đầu.

Tầm mắt Diêm Diệu dừng ở bàn tay phải đang bó thạch cao của Thời Nguyện.

Cảm nhận được ánh mắt của Diêm Diệu, Thời Nguyện nhớ đến giấc mơ đêm qua, liền hoảng sợ tránh ánh mắt của anh.

Diêm Diệu nhìn cô một lúc, đôi mắt đen láy chất chứa cảm xúc không rõ ràng.

Thời Nguyện dùng tay trái nhẹ nhàng đẩy lưng ghế, chiếc ghế trở về vị trí ban đầu.

Cô đặt bản đánh giá thương tích lên bàn.

Văn Uyển Kỳ nghe Thời Nguyện giải thích rõ ràng, sau đó xem bản giám định thương tích.

Dễ dàng bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, Lâm Thị Lạc vỗ nhẹ vào ngực, trong lòng vẫn không yên.

Sau khi nghe Thời nguyện kể lại, hiệu trưởng còn quan tâm đến vết thương của cô và cho phép họ rời đi.

———

Thời Bách Hãn xuống xe, nhìn thấy Thời Nguyện, vẻ mặt đang nghiêm nghị lập tức nở nụ cười: “An An.”

Thời Nguyện ngoan ngoãn chào một tiếng cậu.

Đôi khi, giải quyết vấn đề không chỉ nhìn từ bên ngoài.

Sau lưng Hạ Lạc có nhà họ Hạ, sau lưng cô có nhà họ Thời, sau lưng Kỳ Tụng có nhà họ Kỳ.

Sáng hôm qua, cô nhận được cuộc gọi từ nhà trường, sau đó lại xem ảnh chụp màn hình Phương Lễ gửi cho cô, cô liền gọi điện cho Thời Bách Hãn.

Hạ Lạc không ngần ngại việc người khác sẽ cười nhạo mình, hắn đăng video chỉ để đuổi Diêm Diệu khỏi đại học Thiên Tân.

Từ những gì Hạ Lạc nói ngày hôm qua, Thời Nguyện có thể đoán được địa vị của nhà họ Hạ trong giới kinh doanh không hề thấp.

Diêm Diệu giúp cô đánh người, về tình về lý cô cũng không thể ngồi yên làm ngơ.

Kỳ Tụng giúp Diêm Diệu là việc của Kỳ Tụng, còn cô là cô.

Đây là ân huệ mà cô nợ.

Thời Bách Hãn vươn tay đỡ người bên trong xe.

Ông lão chống gậy bước ra, phong thái tươi tắn, đầy sức sống. Khuôn mặt của Diêm Diệu và ông lão có vài phần giống nhau.

"Nhóc Diệu."

Diêm Diệu nhìn thấy người tới, trên mặt không có chút cảm xúc nào, trầm mặc hồi lâu, anh nhàn nhạt gọi một tiếng ông nội.

Thương Lang nghe một tiếng ông nội này, bàn tay nắm gậy siết chặt, ông hơi nghiêng đầu để che đi sự thất thố của mình.

Kỳ Tụng cũng chào theo: “Ông nội Thương.” Sau đó bước tới đỡ ông lão.

Thời Bách Hãn sờ đầu Thời Nguyện: "Đưa cho cậu."

...

Trường học rất lớn, sau khi Thời Bách Hãn ra khỏi phòng hiệu trưởng, ông nói đã lâu rồi không đi dạo trong trường.

Thời Nguyện dắt Strive, lẳng lặng đi bên cạnh cậu mình.

Hai người một hỏi một đáp, Thời Bách Hãn xoa đầu cháu gái: “Có đói không?”

Thời Nguyện đưa tay hứng chiếc lá trên cây ngô đồng rơi xuống: “Con muốn ăn bít tết”.

———

Trong nhà hàng, Thời Nguyện yên tĩnh ăn miếng bít tết trên đĩa.

Strive ở khu vực cho chó đã làm quen được người bạn mới.

Thời Bách Hãn đưa chìa khoá xe cho Thời Nguyện: “Cậu có mua cho con một chiếc xe đang đậu trong ga ra của con.”

Sau khi cha mẹ qua đời, Thời Nguyện rất ít khi được người khác quan tâm.

Nhìn thấy sự quan tâm và cẩn thận từng li từng tí ở trong mắt Thời Bách Hãn, cô nuốt miếng thịt trong miệng xuống rồi nói: “Con cảm ơn cậu.”

“Với cậu mà còn cảm ơn cái gì, dạo gần đây cậu bận rộn quá nên hơi bỏ bê con, con đừng giận cậu nhé.”

Thời Bách Hãn nhìn cô bé trước mắt, tấm lưng thẳng tắp, vừa đoan trang, trầm tĩnh, vừa pha chút quyến rũ.

Chỉ một tuần ngắn ngủi không gặp, ông cảm giác Thời Nguyện đã trưởng thành hơn một chút.

Khuôn mặt nhiều thêm vài phần cứng cỏi, vẻ bối rối và ngây thơ trong đôi mắt cũng đã biến mất.

Cách đây mấy tháng, cô bé còn hỏi ông: “Cậu ơi, người con thích lại không thích con, con buồn quá, con phải làm sao bây giờ?”

Ông muốn khuyên bảo cháu gái mình, kêu cô khám phá thế giới bên ngoài nhiều hơn, đi du lịch, đọc sách, vẽ tranh, tham dự các buổi hòa nhạc, bất cứ điều gì, chỉ cần không chìm đắm trong sự buồn bã.

Kết quả là ông bị cô bé hiểu lầm rằng ông cảm thấy cô là người nông cạn, chỉ ham mê yêu đương.

Đã lâu lắm rồi An An của ông mới khoác tay ông, làm điệu bộ nũng nịu với ông.

“Về sau nếu trong trường lại có người bắt nạt con, chỉ cần nói với cậu, cậu sẽ cho con chỗ dựa.”

Trước khi Thời Nguyện gọi cho ông, giáo viên của cô cũng đã gọi tới kể lại toàn bộ sự việc.

Thời Nguyện chủ động gọi điện thoại cho ông, ông rất vui.

Nghe cô muốn có giấy giám định thương tích giả, ông cảm thấy Thời Nguyện rất thông minh.

Nếu chị của ông biết con gái mình đã có thể tự giải quyết vấn, nhất định sẽ rất vui.

Lúc đó ông đang cùng Thương lão gia bàn bạc dự án, nghe thấy tên Diêm Diệu, Thương Lan liền nói muốn đi cùng.

Ông cũng vừa mới biết được Diêm Diệu là cháu của Thương Lang.

“Chủ nhật này để mợ dẫn con đi mua thêm chút quần áo, cậu sẽ ở nhà xuống bếp nấu một bữa cho con ăn.”

Thời Nguyện nhìn thẳng vào mắt Thời Bách Hãn, rồi nhẹ gật đầu.

Cô không phải người vô tình, khi cô gọi điện tới, Thời Bách Hãn đang bận, cô nghĩ ông sẽ đến trường sau khi làm xong việc, ít nhất cũng phải mất một tiếng rưỡi lái xe.

Lục Quân vừa xuống máy bay, nghe Thời Bách Hãn nói cô bị bắt nạt, phản ứng đầu tiên chính là chạy đến trường học.

Thời Bách Hãn cắt miếng bít tết đặt lên đĩa của Thời Nguyện, ông chỉ chỉ cánh tay của cô: “Để cậu đưa con đến bệnh viện kiểm tra.”

Thời Nguyện nâng cánh tay phải lên, làm động tác bơi cứng ngắc.

Thời Bách Hãn bị chọc cười: “Xem ra mọi việc đều ổn.”

Lại trò chuyện một hồi.

Thời Nguyện từ trong miệng của cậu mình biết rằng Diêm Diệu hoá ra là con trai cả của một thương gia.

Dưới cái nhìn trêu chọc của chú, Thời Nguyện cắn cắn môi.

Cảm giác ngưa ngứa trên môi khiến Thời Nguyện nhớ đến nụ hôn thô bạo ngày hôm qua.

Khuôn mặt cô ửng hồng mà chính cô cũng không nhận ra.

Thời Bách Hãn cưng chiều cười cười: “Lúc con ngưỡng mộ người khác, biết đâu người ta cũng đang ngưỡng mộ con thì sao?”

Thời Nguyện lắc đầu: “Cậu hiểu lầm rồi.”

"Ha ha."

Không trêu chọc cô gái nhỏ nữa, Thời Bách Hãn gọi người phục vụ tính tiền.

Ông còn có việc phải giải quyết nên bảo Thời Nguyện cuối tuần này về nhà.

Sau khi thấy Thời Nguyện lại gật đầu lần nữa, ông mới yên lòng lên xe rời đi.

Thấy xe đã đi xa, Thời Nguyện ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u ám.

Strive đang chơi với một con chó Collie xinh đẹp ở khu vực dành cho thú cưng, vui đùa không muốn về nhà, cô đứng ở bên cạnh chờ một lát.

Chủ của con chó Collie không ở đây, chỉ có nhân viên phục vụ trông nom.

Qua thêm vài phút đồng hồ, Thời Nguyện cất tiếng gọi Strive.

Strive chạy nhanh về phía Thời Nguyện, bổ nhào vào vòng tay của cô.

Thời Nguyện mỉm cười vuốt ve đầu chú chó.

Strive không ngừng làm nũng, Thời Nguyện đẩy đầu nó ra: “Về nhà thôi.”

Sức lực Strive hơi lớn, Thời Nguyện đau đớn rít lên: “Con chó ngốc, nhẹ nhàng thôi.”

Strive tủi thân cúi đầu xuống.

Bên trong chiếc xe Rolls-Royce bên kia đường.

Kỳ Tụng nhìn theo phương hướng Diêm Diệu đang nhìn.

Cô gái đang dắt chó, bước đi thong thả, thỉnh thoảng giơ bàn tay bó bột lên, động tác vui vẻ một cách khó hiểu.

Diêm Diệu không chút biến sắc thu hồi tầm mắt.

Kỳ Tụng lười biếng tựa lưng vào ghế: “Đưa cậu về ký túc xá à?”

“Quay về nhà họ Thương.”

———

Editor: Cảm ơn Cẩm Tiên Trần đã đề cử 100.000 ánh kim cho mình nha <3

Dạo này bận rộn quá không ra chương thường xuyên được, mình sẽ ráng tranh thủ dịch nhiều hơn, mọi người thấy truyện hay thì hãy để lại bình luận, đánh giá hoặc đề cử ánh kim để giúp mình có thêm động lực nhaaa, love u all <3