Chương 36: Cắn

Editor: Xí Muội

———

Đôi môi đỏ mọng vừa chạm vào má, chưa kịp đợi Diêm Diệu phản ứng đã tách ra.

Cận Quân hít vào một hơi, hôn thật.

Thời Nguyện đã hôn Diệu Ca của hắn thật rồi.

Tư Mã Tứ đánh rơi điện thoại xuống đất, hắn chổng mông nhặt điện thoại nên đã bỏ lỡ ảnh tượng vừa rồi.

Cận Quân thấy đôi mắt vô cảm của Diệu Ca dần trở nên xúc động.

Hầu kết Diêm Diệu nhấp nhô, anh giơ tay chạm vào nơi Thời Nguyện hôn.

Mi mắt Thời Nguyện run run, nhìn chăm chú Diêm Diệu: “Tôi không muốn rửa chén.”

Thời điểm nghèo nhất, cô đã từng dành ra sáu tiếng mỗi ngày để rửa chén đĩa trong bếp, cô không muốn trải qua cảm giác đó một lần nữa.

Bà chủ thấy cô thật sự bị hù doạ, vỗ chồng mình một cái: “Ông xem, ông làm cô bé sợ rồi.”

Ông chủ sờ sờ mu bàn tay bị đập đau điếng: “Cô gái nhỏ đáng yêu, chỉ trêu cháu chút thôi.”

Diêm Diệu nhìn sâu vào đôi mắt của Thời Nguyện, rồi lại dời xuống môi cô.

“Không muốn rửa chén nên mới hôn ông đây?” Giọng điệu nam sinh tức giận, ánh mắt nóng bỏng.

Thời Nguyện liếc nhìn bàn tay bị thương của mình, đáy mắt xẹt qua một tia uất ức không dễ nhận ra.

Cận Quân cười muốn bể bụng rồi.

Tư Mã Tứ mờ mịt không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nghe Diêm Diệu nói vậy, hắn tét đùi mình một cái, mẹ kiếp, nhặt điện thoại làm gì, bỏ lỡ khoảnh khắc đặc sắc như thế.

Thời Nguyện cắn môi, khi nãy Cận Quân và Tư Mã Tứ đề nghị cách thức cảm ơn, giờ cô không có tiền để trả, lúc đó cô tưởng đây cũng là ý của Diêm Diệu.

Vừa rồi anh bỏ đi dứt khoát như vậy.

Lỗ tai Thời Nguyện có chút nóng, cô ngước mắt nhìn anh rồi gật đầu nhẹ.

Diêm Diệu cười phá lên: “Cậu giỏi lắm.”

Thời Nguyện thu mình vào trong áo khoác.

Vâng, cô đúng là rất giỏi.

Hôn chỉ mất một giây nhưng rửa bát phải mất hai ba tiếng lận.

Tư Mã Tứ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Diêm Diệu cười.

Cô gái Thời Nguyện này thật lợi hại.

Đột nhiên nghĩ đến Thời Nguyện lúc trước luôn thích Kỳ Tụng, hắn muốn kìm lại nhưng vẫn không nhịn được nói ra: “Thời Nguyện, so với Kỳ Tụng, Diêm Diệu khó theo đuổi hơn nhiều.”

Thời Nguyện mím môi, nhìn ba chàng trai mấy giây.

Khi thấy Diêm Diệu chỉ là ra ngoài hút thuốc, Thời Nguyện mới biết mình đã bị họ lừa.

Ông chủ gấp tờ giấy thành máy bay, nhắm về phía Diêm Diệu.

Thời Nguyện nghĩ đến nụ hôn vội vàng vừa rồi, trong lòng âm thầm ảo não bực bội.

Diêm Diệu phát giác được cô đang khó chịu, anh dễ dàng bắt lấy chiếc máy bay giấy rồi quay trở vào trong tiệm.

Chờ khi anh bước ra lần nữa, Thời Nguyện đang ngồi xổm bên lề đường, cằm tựa vào đầu gối, trông vô cùng yếu đuối, nhỏ nhắn xinh xắn.

Vạt áo bị quét xuống đất, Thời Nguyện oán hận nghĩ, cho bẩn luôn đi.

Trước mặt Thời Nguyện xuất hiện hộp kẹo nhưng cô không chịu ngẩng đầu.

Cận Quân làm khẩu hình với Diêm Diệu: “Xé ra, đút vào miệng dỗ dành.”

Diêm Diệu nhướng mày, cầm viên kẹo dẻo, xé mở lớp vỏ bọc, cúi người nhét vào trong miệng Thời Nguyện, mùi xoài ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng cô.

Liếc mắt một cái, Thời Nguyện cắn ngón tay của Diêm Diệu trước khi anh rút tay lại.

Diêm Diệu rít lên, cô nghe thấy giọng nói có chút lành lạnh và từ tính của anh: “Tức giận liền biến thành cún con à?”

Thời Nguyện phun ngón tay anh ra, đứng dậy rời đi.

Hả giận. Quá hả giận.

Thời Nguyện mang dép lê khó đi phải dừng lại.

Cận Quân mỉm cười hỏi: “Đi không được à? Nếu lúc này cậu làm nũng một cái, Diệu Ca của tôi chắc chắn sẽ cõng cậu.”

Một cơn gió mạnh thổi tung mái tóc của Thời Nguyện, sợi dây thun tuột ra, mái tóc che khuất mặt cô.

Thời Nguyện không cẩn thận giẫm phải chai nhựa cạnh thùng rác, cô bị nghiêng người về bên phải.

Diêm Diệu vững vàng đỡ lấy Thời Nguyện.

Những ngón tay đan xen vào nhau, Thời Nguyện cảm nhận được rõ ràng các vết chai mỏng trên đầu ngón tay của anh, lòng bàn tay hơi thô ráp và nóng bỏng

Ánh mắt giao nhau, Thời Nguyện nhận ra Diêm Diệu đang tận lực tránh cổ tay bị thương của cô.

Tâm trạng nóng nảy của cô dịu xuống, cô rút bàn tay bị Diêm Diệu nắm chặt lại.

Một vòng dấu răng in rõ trên đốt ngón trỏ của Diêm Diệu.

Thời Nguyện cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói tiếng cảm ơn.

Ánh mắt của Diêm Diệu rơi trên hàng mi của cô, hàng mi dày cong vυ"t khẽ run, như cánh bướm nhẹ nhàng cọ vào trái tim anh, tạo nên một cơn gió bất chợt.

“Hết hôn rồi cắn mà tính tình vẫn tệ như vậy à?”

Thời Nguyện nghe ngữ khí không đứng đắn của anh, cũng phản kích lại: “Cái đó mà gọi là hôn sao, cậu chưa hôn ai bao giờ à?”

Nữ sinh dùng giọng điệu mềm mại, ba phần khıêυ khí©h, năm phần mỉa mai.

Tư Mã Tứ rất thích nhìn con gái hành động ngông cuồng trước mặt Diêm Diệu.

Diêm Diệu chỉ mặc chiếc áo mỏng, lưng thẳng tắp, cả người đứng trong gió lạnh thấu xương cũng không khiến anh bị mất phong độ, khoé môi khẽ nhếch lên.

Thời Nguyện giật điện thoại trong tay Diêm Diệu, túm lấy góc áo của anh.

Diêm Diệu bị kéo phải khom người xuống.

Khoảng cách được rút ngắn, Diêm Diệu nắm cằm Thời Nguyện.

Tư Mã Tứ che mắt Cận Quân lại.

“A—“

Diêm Diệu cắn mạnh môi dưới của Thời Nguyện.

Khuôn mặt tràn ngập tính xâm lược phóng đại ở trước mắt cô.

“Giờ thì đã hôn qua rồi.”

Câu nói vừa ngông cuồng vừa cợt nhả, sự khıêυ khí©h của Thời Nguyện đã bị câu nói này đánh bại tan nát.

Thời Nguyện đau đớn che miệng.

Điện thoại di động kêu lên, Diêm Diệu không có lấy lại mà dùng ngón tay lướt nghe.

Trong điện thoại vang lên giọng nói thăm dò của Lâm Thi Lạc: “Diêm Diệu?”

Cận Quân yên lặng kéo Tư Mã Tứ, không để tên ngốc này quấy rầy.

Thật quá kí©h thí©ɧ.

Thời Nguyện tức giận, cô thật quá ngu ngốc khi đi khıêυ khí©h Diêm Diệu, trộm gà không xong còn mất nắm gạo.

Sờ sờ đôi môi tê dại, cô dùng sức nắm chặt điện thoại, đầu ngón tay trắng bệch.

“Là mình.”

Hắng hắng cổ họng khô khốc, Thời Nguyện cố tình tránh ánh mắt của Diêm Diệu.

Lâm Thi Lạc thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng nói của Thời Nguyện

Sau khi đóng cửa phòng lại, Lâm Thị Lạc cố ý hạ giọng: “Xán Xán đang được truyền dịch, bác sĩ nói may mắn được đưa tới sớm.”

Nói thêm vài câu về tình huống của Thư Xán, Lâm Thi Lạc thở ra một hơi: “Giờ mình trở về đưa xe và túi cho cậu, cậu đang ở ký túc xá hả?”

Ngẩng đầu, Thời Nguyện liếc nhìn quán Internet cách đó không xa.

“Mình đợi cậu ở quán net ’Đừng đến đây’ nhé.”

Cúp điện thoại, Lâm Thi Lạc hít một hơi thật sâu, nghỉ hè lớp mười hai Lâm Thi Lạc lấy được bằng lái nhưng sau đó không đến xe bao giờ, cô tự động viên mình: “Lâm Thi Lạc, mày có thể.”

Trong quán net.

Quản trị viên mặc bộ đồ ngủ hình con bò, đeo khẩu trang, cáu kỉnh nhai kẹo cao su, nhìn hai ông chú béo đang không ngừng hút thuốc ở tầng một, vô cùng khó chịu.

Mẹ nhà nó, hắn đã nói cấm hút thuốc mà vẫn hút.

Thời Nguyện bước vào, ánh mắt hắn liền sáng lên, vừa định nói thì Thời Nguyện đã lên tiếng trước: “Không có tiền có thể xài Internet chứ?”

Vẻ khó chịu trên mặt quản trị viên biến mất ngay lập tức. Anh họ của hắn nói đúng, nhìn thấy những cô gái xinh đẹp sẽ khiến tâm tình trở nên tốt hơn.

“Có mang theo chứng minh thư không?”

Thời Nguyện: “Không mang.”

“Đủ mười tám tuổi chưa?”

Thời Nguyện: “Đủ rồi, con trai ba tuổi, con gái một tuổi.”

Triều Tịch a một tiếng: “Trông em trẻ mà nhỉ?”

Thời Nguyện chỉ chỉ poster tuyển nhân viên dán trên quầy bar: “Còn tuyển nhân viên bán thời gian không?”

Quản trị viên ước gì có một cô gái xinh đẹp như vậy ở đây để giúp hắn trông coi cửa hàng.

Thật tuyệt, hắn có thể lên tầng ba để ngủ tiếp.

“Còn còn, cần ngay bây giờ, 30 tệ một tiếng, truy cập Internet miễn phí, thêm cho em một tô mì thịt kho tàu và hồng trà nữa.”

Thời Nguyện nhẹ gật đầu: “Được.”

Quản trị viên đang vui mừng thì đυ.ng phải ánh mắt của Diêm Diệu và Tư Mã Tứ, khuôn mặt tràn đẩy hoảng sợ.

Mẹ kiếp, đã đổi tên tiệm rồi mà vẫn không có tác dụng gì.

Tư Mã Tứ hỏi: “Triều Tịch, cậu đổi tên để cho chúng tôi xem à?”

Triều Tịch ủ rũ cúi đầu, đúng, chính là đổi cho mấy người xem đó.

Mẹ nhà nó, các người còn tới.

Trong lòng mắng chửi một trận, Triều Tịch chậm rãi bước đến trước mặt Diêm Diệu và Tư Mã Tứ, cung kính gọi: “Diệu Ca, Tứ Ca.”

Cận Quân chỉ chỉ vào mình.

Triều Tịch trợn mắt: “Ngu ngốc.”