Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Pháo Hôi, HE Với Bạn Cùng Phòng Của Nam Chính

Chương 35: Khẽ Hôn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Xí Muội

———

Thời Nguyện chậm rãi theo ở phía sau.

Tư Mã Tứ và Cận Quân thỉnh thoảng quay đầu lại, Tư Mã Tứ chân dài, tốc độ đi lại nhanh, chịu không được tốc độ lề mề như thế.

“Thật muốn cõng cậu ấy.”

Cận Quân bị doạ khẽ run rẩy: “Tôi khuyên cậu sắp xếp câu từ cho tốt.”

Tư Mã Tứ nhìn thấy đáy mắt Diêm Diệu không có độ ấm liền hắng giọng, sắp xếp lại lời nói: “Cậu ấy chậm quá, mang dép lê lại khó đi, tôi đói bụng sắp chết rồi.”

Thời Nguyện nghe Tư Mã Tứ nói mình chậm chạp, chân bước nhanh hơn.

Từ trường học đến con phố phía sau phải mất hai mươi phút đi bộ, nhưng họ chỉ mất có hơn mười phút, vậy mà họ còn cho rằng cô đi quá chậm.

Khẽ thở hổn hển, Thời Nguyện hít mũi một cái, đưa tay sờ bụng qua túi áo khoác.

Buổi trưa cô chỉ ăn một xíu cơm, buổi chiều không có tiết học, lúc ngủ dậy cô ăn nửa cái bánh Lâm Thi Lạc mua cho, nửa còn lại chưa kịp ăn thì Lâm Thi Lạc và Trương Thanh Thanh đã đánh nhau.

Sau đó cô còn cõng Thư Xán, đã tiêu hao hết toàn bộ năng lượng.

Ngửi thấy mùi thơm nức mũi của thức ăn hai bên đường, bụng Thời Nguyện kêu ục ục.

Cô vùi nửa mặt vào cổ áo khoác.

Lòng nướng phủ nước sốt nhà làm, mùi thơm của khoai lang nướng, tiếng đồ ăn được cho vào chảo dầu nóng kêu xèo xèo khiến Thời Nguyện chảy nước miếng.

Vị hăng cay nồng xộc thẳng vào mũi, Thời Nguyện hắt hơi mấy cái, cô lấy hai tay bịt mũi lại.

Nghe từng tiếng hắt hơi bên tai, mũi Cận Quân cũng bắt đầu ngứa ngáy.

Hắn sờ sờ vỉ thuốc trong túi, đưa cho Thời Nguyện: “Thuốc cảm, uống một viên không?”

Mí mắt Thời Nguyện giật giật: “Cậu từng thấy ai nuốt viên thuốc khô khan chưa?”

Cận Quân mừng rỡ, hắn thật sự đã nhìn thấy: “Diệu Ca của tôi.”

Thời Nguyện nghe giọng điệu hãnh diện của hắn, nhận lấy vỉ thuốc, xé một viên.

Viên thuốc dính vào hàm trên, Thời Nguyện bị đắng mặt mày nhăn nhó hết lại.

Cận Quân giật mình, hắn không ngờ Thời Nguyện lại nuốt chửng thật.

Thuốc này rất đắng.

Diêm Diệu vặn mở chai nước khoáng, lạnh lùng lườm Cận Quân.

Cận Quân chớp chớp mắt, hắn thực sự chỉ có ý tốt thôi mà.

Tư Mã Tứ yên lặng quét mã thanh toán.

Ông chủ cười nói: “Ba thanh niên lại đi bắt nạt một cô bé vậy à.”

Tư Mã Tứ gãi đầu: “Sao có thể chứ ông chủ, đây chính là cục cưng quý giá của người ta đó.”

Ông chủ nhìn khí chất của Diêm Diệu, lắc đầu: “Không giống cục cưng quý giá lắm, giống như đi đòi nợ hơn.”

Tư Mã Tứ cười nhe răng: “Ông chủ, ông đoán đúng rồi”

Thời Nguyện uống một ngụm nước nuốt viên thuốc vào bụng.

Toàn bộ khoang miệng đều đắng nghét.

Cô phải uống hơn nửa chai nước mới thấy đỡ hơn, môi đỏ khẽ mở, thở ra một hơi thật dài

Đôi mắt đen láy lạnh lùng của Diêm Diệu dừng lại ở khoé mắt đỏ hoe của cô, dáng vẻ này, thật đúng là làm người khác muốn bắt nạt.

Trong quán ăn nhỏ tồi tàn, Tư Mã Tứ ngửi thấy mùi thơm của thịt bò, nước miếng chảy ròng ròng.

Thời Nguyện rút mấy tờ khăn giấy lau nước mũi.

Bà chủ nhìn thấy một cô gái nho nhỏ dễ thương vừa bước vào quán, xung quanh cô là hai tên con trai, một người cao lớn dữ tợn như tên cướp, còn một người hiền lành hơn chút nhưng trông vẫn khá quậy phá, nếu như không phải biết Cận Quân và Tư Mã Tứ là khách quen của quán thì bà đã nghi ngờ cô bé bị bắt nạt.

Hai đứa trẻ to xác càng khiến cô bé trông nhỏ nhắn xinh xắn hơn, cô gái nhỏ có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, hiền lành ít nói, đôi mắt ẩm ướt óng ánh như sương mù trên núi, áo khoác trên người giống như trẻ con trộm mặc của người lớn.

Đẹp quá, bà chủ quán lại cảm thán một câu ở trong lòng.

Sau khi cẩn thận lau ghế cho Thời Nguyện, bà chủ rót cho Thời Nguyện một chén trà hoa hồng.

Thời Nguyện lịch sự nhận lấy, nói cảm ơn rồi nhấp một ngụm.

Tư Mã Tứ chỉ vào chai nước khoáng Thời Nguyện đặt trên bàn: “Đó là tôi mua, cậu còn chưa có cảm ơn tôi đấy.”

Thời Nguyện ngồi xuống, xắn ống tay áo rộng thùng thình lên, lộ ra vết bầm tím xanh trên cổ tay phải, nhìn thấy mà giật mình.

Bà chủ la lên: “Cô bé bị sao thế này? Đã thoa thuốc chưa?”

Nghe giọng nói và ánh mắt quan tâm của bà chủ quán, trong lòng Thời Nguyện cảm thấy ấm áp.

Cô lại giấu tay vào trong áo: “Cháu không cẩn thận thôi ạ.”

Bà chủ quán vừa đi vừa ngoái đầu lại, cô bé quá bất cẩn.

Thời Nguyện nhìn Tư Mã Tứ: “Nếu tôi nói cảm ơn, có phải cậu cũng muốn tôi đãi cậu một bữa đúng không?”

Tư Mã Tứ nghĩ nghĩ, chai nước hai tệ đổi lấy một bữa ăn, quá lời.

Tư Mã Tứ vô cùng hăng hái: “Tôi thấy được đó!”

Diêm Diệu cầm lọ xịt giảm vết bầm mới mua từ tiệm thuốc, Tư Mã Tứ quay lại nhìn thấy anh thì liền lặng lẽ đứng lên rời khỏi chỗ đang ngồi.

Cận Quân thấy Diêm Diệu trở về, hắn vỗ vào mông Tư Mã Tứ một cái: “Chỉ có một chai nước mà còn muốn người ta trả ơn, cậu thật không biết ngại.”

“Sao cậu dám đánh mông tôi?”

“Vừa rồi cậu đứng như vậy, tôi cảm giác khá rắn chắc nên muốn cảm nhận một chút đó mà.”

Tư Mã Tứ xắn tay áo: “Mông của lão hổ không thể chạm vào không biết sao?”

“Cậu là hổ à?”

“Tôi là cha của cậu.”

“Cha tôi không già bằng cậu đâu.”



Người này một câu, người kia một câu, cứ như vậy không khí trong cửa hàng cũng trở nên nhộn nhịp hơn.

Tiệm vốn không lớn, khói lửa và mùi thơm của thịt bò lan toả khắp nơi.

Thực khách ở các bàn khác nín cười nhìn sang bàn của Thời Nguyện.

Thời Nguyện nghe Cận Quân và Tư Mã Tứ cãi cọ, đầu óc ong ong.

Quán thịt bò hầm này mở gần trường học, Diêm Diệu thường xuyên đến đây, ông chủ từ phía sau đi ra, nhìn thấy Diêm Diệu liền hỏi: “Buổi chiều chưa ăn no à, muốn ăn gì đây?”

Diêm Diệu đáp: “Như cũ.”

Diêm Diệu ngồi xuống, thoải mái giạng chân ra.

Bà chủ đặt bếp than lên, trìu mến nhìn Thời Nguyện: “Làm ấm tay trước đã.”

Thời Nguyện đưa tay lại gần bếp lò, mỉm cười với bà chủ quán.

Diêm Diệu mở nắp lọ thuốc, nhìn cổ tay của Thời Nguyện: “Giơ tay ra.”

Thời Nguyện lặng lẽ đưa tay ra, cổ tay cô rất đau nhưng cô vẫn luôn chịu đựng nãy giờ.

Cô không ngờ Diêm Diệu không nói tiếng nào lại đi mua thuốc cho cô.

Cô quay chiếc ghế ngồi hướng về phía Diêm Diệu, kéo áo lên đến khuỷu tay, để lộ ra cánh tay trắng nõn, trên cổ tay xuất hiện vết máu ứ đọng rộng bằng nửa ngón tay, Diêm Diệu nhìn thấy liền nhíu mày.

Sức của Hạ Lạc rất lớn, cô càng giãy giụa thì hắn càng thô lỗ hơn, Thời Nguyện mấp máy môi chửi thầm Hạ Lạc ở trong lòng.

Thuốc xịt vào da lạnh buốt, mùi thuốc xộc thẳng vào khoang mũi.

Nhiệt độ trong tiệm rất cao, Thời Nguyện sợ áo của Diêm Diệu bị dính thuốc, nhanh chóng xắn tay áo lên cao thêm.

Diêm Diệu nhìn cô loay hoay xắn tay áo, “chậc” một tiếng, sau đó tỏ vẻ miễn cưỡng giúp cô xắn tay áo lên hai lớp.

“Một ngày ba lần, sáng, trưa và tối.”

Thời Nguyện cầm lấy bình xịt, định nói lời cảm ơn nhưng lại nhịn xuống.

Bây giờ cô không có tiền mời bọn họ ăn cơm.

Lúc nãy vội vàng cõng Thư Xán ra khỏi ký túc xá, Lâm Thi Lạc ở đằng sau cầm túi xách của cô, còn điện thoại thì cô chưa kịp mua.

Diêm Diệu thấy cô định nói lại thôi, dường như đoán được suy nghĩ trong lòng cô.

Anh nhướng mày, nhìn cô một lúc rồi không nói gì.

Cô cúi đầu, cụp mắt xuống, vết bầm tím lộ ra bên ngoài, dù nhìn thế nào trông cô cũng thật đáng thương.

Anh lấy ra một hộp kẹo dẻo, lúc ở tiệm thuốc anh như bị ma xui quỷ khiến nên đã mua nó.

Thời Nguyện ngước mắt lên, nhẹ giọng nói: “Cậu mua cho tôi à?”

Diêm Diệu nheo mắt cười: “Cậu nghĩ sao?”

Thời Nguyện lấy một viên rồi lặng lẽ cất vào túi.

Là vị nho.

Một con mèo màu trắng dừng lại bên cạnh Diêm Diệu, cọ cọ vào ống quần anh.

Diêm Diệu ôm con mèo vào lòng, dùng đầu ngón tay cào cào cằm con mèo.

Cận Quân tỏ vẻ ghen tị: “Linh Bảo Nhi mỗi lần nhìn thấy Diệu Ca đều cho sờ cho ôm.”

Tư Mã Tứ cũng ghen tuông ra mặt: “Mỗi lần tôi chạm vào là nó chạy mất, nhìn tôi dữ lắm à?”

Đồ ăn được bưng lên rất nhanh.

Cận Quân vươn tay muốn lấy hộp kẹo, Diêm Diệu giống như lơ đãng đυ.ng cùi chỏ vào hộp kẹo, Cận Quân ngượng ngùng rụt tay lại.

Tư Mã Tứ cười gian: “Diêm Diệu mua để dỗ dành người ta, cậu dám động tay vào?”

Cận Quân gắp một miếng rau nhét vào miệng: “Ông đây cần cậu quản à?”

Thời Nguyện nhìn xuống cọng lông mèo dính trên áo khoác đen mà mình đang mặc.

Ông chủ vừa bưng đồ ăn vừa trò chuyện với Diêm Diệu: “Người phụ nữ chiều nay cùng ăn với cậu lúc sau có quay lại, nói là dì của cậu, để lại ở chỗ tôi mấy món đồ, chút nữa cậu mang đi đi.”

Cơm nước xong xuôi, Thời Nguyện có hơi nóng.

Trong bụng được lấp đầy thịt, Thời Nguyện cảm giác năng lượng đã quay trở về.

Bà chủ thấy cô cầm đũa bằng tay trái không tiện nên đưa cho cô một chiếc thìa, trong bát còn nửa phần canh, Thời Nguyện uống từng ngụm nhỏ một.

Tư Mã Tứ và Cận Quân đã chiến đấu xong, Diêm Diệu cũng đặt đũa xuống, vỗ về nhè nhẹ con mèo trong tay.

Tư Mã Tứ và Cận Quân nhìn Thời Nguyện, Thời Nguyện ngẩng đầu: “Tôi không có tiền.”

Ba chữ nói vô cùng rõ ràng.

Tư Mã Tứ nhếch khoé miệng, Cận Quân cũng mỉm cười.

Không có tiền vậy thì quá tốt.

Diêm Diệu cầm điếu thuốc, không châm lửa, thái độ thờ ơ.

Con mèo trong ngực nhảy xuống, đi vòng quanh Thời Nguyện hai vòng.

Diêm Diệu: “Vậy thì để cậu ở đây, tình cờ ông chủ cũng đang thiếu người rửa chén.”

Cận Quân và Tư Mã Tứ đã đứng dậy, thấy Diêm Diệu thật sự bước ra ngoài, bọn họ vội vàng đi theo.

Thời Nguyện ngơ ngác.

Bọn họ thật sự muốn để cô ở lại đây?

Bà chủ nhìn cô với ánh mắt trìu mến, ông chủ gật đầu hài lòng rồi nhìn về phía phòng bếp: “Chén bát không nhiều lắm, chỉ cần hai đến ba tiếng là có thể rửa xong rồi.”

Thời Nguyện bỗng nhiên đứng dậy, vạt áo khoác làm đổ nửa chai nước khoáng trên bàn.

Diêm Diệu cúi đầu nhìn xuống bàn tay trái bị cô nắm lấy.

Thời Nguyện nhón chân, khẽ hôn lên má Diêm Diệu.
« Chương TrướcChương Tiếp »