Editor: Xí Muội
———
Hạ Lạc hét thảm một tiếng.
Lâm Thi Lạc vô thức quay đầu lại nhìn.
Người vừa mới phách lối không coi ai ra gì bây giờ đang bị giẫm lên mặt.
Diêm Diệu ghì mạnh chân, giống như đã mất hết kiên nhẫn với tiếng hét vừa rồi của Hạ Lạc.
Nam sinh luôn kè kè bên cạnh bày mưu tính kế cho Hạ Lạc lạnh lùng nhìn Diêm Diệu, nhưng đến cùng không dám lên mở miệng.
Thân thế của Diêm Diệu luôn là điều bí ẩn, có người nói anh là con trai cả của một thương gia giàu có, cũng có người lại đồn rằng anh là người thừa kế của một ông trùm khai thác mỏ.
Tin đồn rất nhiều nhưng từ năm nhất Diêm Diệu vẫn luôn đi làm thêm bên ngoài, chỉ cần có tiền là anh sẽ làm tất cả, không có giống người giàu chút nào.
Hạ Lạc không phải chưa từng tìm người đối phó với Diêm Diệu nhưng cuối cùng những người này đều bị Diêm Diệu xử lý rất thảm.
Màn tỏ tình hôm nay thất bại khiến Hạ Lạc mất hết mặt mũi, chắc chắn hắn sẽ nổi điên lên, Trương Triệu nghĩ đến cảnh Hạ Lạc sẽ trút giận lên người mình, tâm lạnh đi một nửa.
Trêu chọc phải nhà họ Kỳ, Hạ Lạc nhất định sẽ bị lão già xử lý.
Trương Triệu có chút tuyệt vọng nghĩ, nếu như một tháng trước hắn không bám theo Hạ Lạc thì hắn đã có thể bớt đi rất nhiều rắc rối và đau khổ, vốn tưởng rằng lần tỏ tình này sẽ khiến Hạ Lạc vui vẻ và mạnh lại cho nhà hắn một số tài nguyên.
Hắn âm thầm than khóc trong lòng.
Dưới cái nhìn cầu cứu của Hạ Lạc, Trương Triệu móc điếu thuốc từ trong túi ra: “Diệu Ca, hút điếu thuốc đi, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
Hạ Lạc thô bạo rống lên: “Diêm Diệu con mẹ mày… A!!!”
Chân Diêm Diệu giống như lỡ đãng cử động, Hạ Lạc hoảng sợ không dám nói thêm lời nào nữa.
Nền đất ẩm ướt bị vấy máu, Hạ Lạc chảy máu mũi và nửa bên mặt bị sưng tấy khiến Thời Nguyện phải quay mặt đi.
Trương Triệu ném điếu thuốc, ngồi xổm xuống ôm chân Diêm Diệu, còn chưa chạm tay vào được ống quần của Diêm Diệu thì anh đã giơ chân đạp mạnh lên khuỷu tay của Hạ Lạc.
“Răng rắc.” Tiếng xương cốt giòn tan vang lên, da đầu Trương Triệu tê dại.
Hạ Lạc đau đến mức lăn lộn trên mặt đất.
Trương Triệu thấy Thời Nguyện đang được Diêm Diệu che chở, hắn cúi người quỳ xuống: “Thời Nguyện, vừa rồi là chúng tôi đắc tội, tôi thay Hạ Lạc xin lỗi cậu, xin cậu bỏ qua cho anh ấy.”
Kỳ Tụng liếc nhìn Lâm Thi Lạc, thản nhiên nói: “Chìa khóa.”
Lâm Thi Lạc nhanh chóng lấy chìa khóa trong tay Thời Nguyện đưa cho Kỳ Tụng.
Thời Nguyện giơ tay phải lên, cảm thấy cổ tay đau rát.
Trên tay trái là chiếc áo khoác đen mà Diêm Diệu vừa ném cho cô.
Cô khoanh tay, lạnh lùng nói: “Anh ta không có miệng sao?”
Thời Nguyện liếc nhìn những người xung quanh lúc nãy thì ồn ào, giờ đây tất cả đều im lặng, như thể người vừa mới gây sự không phải là bọn họ.
Ánh mắt trong veo của cô khiến nhiều tên phải cúi đầu xuống. Hạ Lạc được Trương Triệu đỡ dậy khỏi mặt đất.
Hạ Lạc ôm lấy tay phải đang buông thõng của mình, cơn đau khiến hắn toát mồ hôi lạnh, hắn phun ra một ngụm đờm đẫm máu, hung ác nói: “Chuyện này chưa xong đâu.”
Diêm Diệu lấy áo khoác trên tay Thời Nguyện, người vừa rồi tựa như hung thần lúc này sát khí còn chưa tan đi, trái lại càng ngày càng dữ tợn hơn. Anh choàng áo lên người Thời Nguyện, cau mày hỏi: “Lạnh không?”
Ở khoảng cách gần, Thời Nguyện ngửi thấy thoang thoảng mùi nước hoa phụ nữ trên quần áo của Diêm Diệu.
Đôi dép nhung màu trắng dưới chân cô dính đầy bùn, Hạ Lạc vừa rồi tóm lấy cô, tất của cô cũng giẫm lên mặt đất khi cô vùng vẫy.
Thời Nguyện nhìn xuống đôi dép và đôi chân của mình, trầm giọng nói: “Không lạnh.”
Áo len ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào lưng.
Cô có hơi nóng nảy.
Diêm Diệu híp mắt, mạnh mẽ cài nút áo từ trên xuống nút cuối cùng.
Thời Nguyện ngửa đầu nhìn anh: “Tôi nói tôi không lạnh mà… Hắt xì!”
Diêm Diệu ngồi xổm xuống, từ trong túi áo khoác lấy ra đôi tất mới chưa mở ra.
Thời Nguyện ngây người đứng sững ở đó, Diêm Diệu nhướng mi: “Chờ tôi mang cho cậu?”
Cô còn chưa kịp phản ứng thì Diêm Diệu đã nắm lấy mắt cá chân của cô.
Thời Nguyện chưa bao giờ thân mật với bất kỳ chàng trai nào như vậy, Diêm Diệu có thể nhắm mắt làm ngơ trước ánh mắt của những người xung quanh nhưng cô thì không thể.
“Để tôi tự làm.”
Bùn đất và nước thải dính trên chân khiến cô rất khó chịu, có tất sạch để thay, cô chắc chắn sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi.
Giọng nói gấp gáp lọt vào màng nghĩ, Diêm Diệu đưa tất cho Thời Nguyện.
Thời Nguyện nắm đôi tất bẩn trong tay, bàn chân lạnh lẽo được đôi tất len màu đen sưởi ấm.
Diêm Diệu bắt gặp được sự ghét bỏ đôi dép trong mắt cô, mặc dù chỉ thoáng qua nhưng anh vẫn nhìn thấy.
“Má ơi, mắt tôi có vấn đề đúng không?”
“Lạy chúa, bộ phim truyền hình hôm nay thật tuyệt vời.”
“Kỳ Tụng và Thư Xán, Diêm Diệu và Thời Nguyện, thật là mở rộng tầm mắt.”
Tư Mã Tứ và Cận Quận sửng sốt, nhất là Tư Mã Tứ có cảm giác như vừa nhìn thấy ma. Diêm Diệu có bao giờ dịu dàng với con gái đâu chứ? Hiện tại không chỉ cho người ta mặc đồ của mình, còn chu đáo cài cả cúc áo.
Cận Quân kéo Tư Mã Tứ đứng chắn trước mặt Hạ Lạc và Trương Triệu.
“Hạ thiếu, xin lỗi xong rồi hãy đi chứ, vừa rồi cũng đâu thấy cậu vội vã như vậy.” Cận Quân đá đểu Hạ Lạc, hắn có Tụng Ca và Diệu Ca chống lưng, ngoài ra còn có Tư Mã Tứ, người có khả năng chịu đòn tốt, cho nên hắn không sợ.
Hạ Lạc vô cùng tức giận.
Tư Mã Tứ lôi Hạ Lạc đến chỗ Thời Nguyện như một chú gà con.
Hạ Lạc nghiến răng nghiến lợi.
Tư Mã Tứ khịt mũi: “Nói to lên, chưa ăn cơm à?”
Cận Quân lắc lắc chiếc micro trong tay: “Đây, dùng cái này đi.”
Một tiếng xin lỗi vang vọng khắp ký túc xá.
Thời Nguyện xoa xoa lỗ tai, dư quang nhìn thấy người đàn ông bên cạnh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng, dáng người mảnh khảnh, lưng eo thẳng tắp, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô.
“Sao cứ bị bắt nạt vậy?”
Thời Nguyện nghe giọng điệu trêu tức này của anh, cô cuộn tròn ngón chân, tức giận nói: “Đàn ông đều là đồ tồi.”
Cơn tức giận trong l*иg ngực đã được tiêu hoá bớt, Thời Nguyện không muốn bị vây xem giống như gấu trúc nữa, cô xỏ dép rời đi.
Thư Xán đã có Kỳ Tụng và Lâm Thi Lạc ở bên, cô cũng yên tâm rồi.
Tư Mã Tứ và Cận Quân nhìn nhau.
Diêm Diệu túm cổ áo Thời Nguyện: “Mặc áo và tất của tôi đi đâu vậy?”
Thời Nguyện nghiêm mặt làm động tác muốn cởϊ áσ và tất ra, Diêm Diệu thấy cô thực sự tức giận cũng không dỗ dành, chỉ bình tĩnh đứng đó.
“Sao không cởi nữa”
Thời Nguyện cắn răng: “Chính cậu tự mình mặc cho tôi.”
Diêm Diệu nhìn cô chằm chằm, toàn thân thoát lên vẻ vừa du côn vừa xấu xa.
Nhìn thấy mèo con xù lông, anh có vẻ rất thích thú.
Đáng lẽ vừa rồi cô phải hung dữ như vậy, bảo vệ người khác mà nhẹ nhàng thì làm sao bảo vệ được?
Thời Nguyện cũng không cởi cúc áo nữa, đút hai tay vào túi áo khoác, vẻ mặt lạnh lùng: “Vậy ý cậu là gì?”
Mùi hương thoang thoảng trên áo khiến Thời Nguyện cau mày.
"Nếu sau này có người bắt nạt cậu, hãy thể hiện như vừa rồi.”
Thời Nguyện mím chặt môi, có thứ gì đó bay vào mắt, cô dùng tay áo dụi dụi.
Tư Mã Tứ thở dài: “Biết ngay Diêm Diệu không thể dịu dàng được, cậu thấy chưa, làm người ta khóc luôn rồi.”
Diêm Diệu giữ cằm Thời Nguyện: “Đừng nhúc nhích.”
Một sợi lông mèo màu trắng dưới mí mắt, Diêm Diệu lấy nó ra.
Thời Nguyện đảo đảo tròng mắt, hết ngứa rồi.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, Thời Nguyện mở to mắt, lọt vào trong con ngươi đen láy của người đàn ông.
Diêm Diệu buông cằm cô ra, ánh mắt nặng nề xen lẫn ám muội, hầu kết lăn lộn.
Khuôn mặt Thời Nguyện có chút nóng lên, nghĩ đến Diêm Diệu vừa mới giúp cô trút giận, còn đưa áo và tất cho cô, không hiểu sao cô lại đi giận chó đánh mèo.
Thoáng nhìn qua mớ lông mèo màu trắng trên áo khoác, Thời Nguyện cụp mắt xuống, ngón tay xoắn xoắn tóc.
Mùi cà phê đắng và mùi gỗ thông quen thuộc khiến cô bình tĩnh lại.
Kéo giãn khoảnh cách một chút, Thời Nguyện tránh ánh mắt của anh, thì thầm nói: “Cảm ơn.”
Diêm Diệu trả lời: “Cảm ơn như thế nào?”
Giọng Cận Quân từ phía sau vang lên: “Mời ăn.”
Tư Mã Tứ tiếp lời: “Hôn cậu ấy một cái.”
Cận Quân gật đầu nhẹ: “Mời ăn hoặc hôn Diệu Ca của chúng tôi, cậu chọn đi.”
Tư Mã Tứ và Cận Quân nháy mắt với Diêm Diệu, bọn họ trợ giúp thế này phải được cho điểm tối đa.
Diêm Diệu không nói nữa, đôi chân dài miên man bước về phía trước.
Thời Nguyện không nhúc nhích.
Diêm Diệu khôn quay đầu lại, lạnh giọng nói: “Đi theo.”