- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Xuyên Thành Pháo Hôi, HE Với Bạn Cùng Phòng Của Nam Chính
- Chương 33: Người Của Tôi Cũng Dám Động Vào?
Xuyên Thành Pháo Hôi, HE Với Bạn Cùng Phòng Của Nam Chính
Chương 33: Người Của Tôi Cũng Dám Động Vào?
Editor: Xí Muội
———
Gương mặt Thư Xán đỏ bừng bất thường, đầu óc mơ hồ, nhắm mắt cọ cọ mặt vào cổ của Thời Nguyện.
“Nóng quá.” Thư Xán thều thào một tiếng khiến Lâm Thi Lạc vô cùng đau lòng.
Xán Xán hiện giờ trông vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, không hề xa cách chút nào.
Lâm Thi Lạc vuốt ve mái tóc mềm mại của Thư Xán, trong lòng thầm hối hận vì sao lại bất cẩn như vậy, nếu bản thân phát hiện sớm hơn có lẽ Xán Xán đã không sốt nặng đến thế.
Lâm Thi Lạc đứng bên cạnh nâng Thư Xán, muốn giúp Thời Nguyện giảm bớt gánh nặng: “Chúng ta đi đến phòng y tế hay bệnh viện?”
Thời Nguyện không chút do dự: “Đi bệnh viện.”
Xe của cô đúng lúc đang đậu dưới lầu ký túc xá.
Hai người vội vã ra ngoài nên ngay cả dép lê Thời Nguyện còn chưa thay, áo khoác cũng không mặc, nhưng cô vẫn không thấy lạnh khi cơn gió thổi qua.
Phía sau lưng và chóp mũi xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, cô âm thầm gồng người lên.
Thể chất của nguyên thân không tốt lắm, tuy Thư Xán không nặng nhưng cô cõng vẫn rất khó khăn.
Lâm Thi Lạc lạnh đến mức rụt cổ.
Thời Nguyện mấp máy môi, Thư Xá đã đổ bệnh, Lâm Thi Lạc ăn mặc như vậy chắc chắn cũng sẽ bị cảm mạo.
Lâm Thi Lạc dường như biết Thời Nguyện đang nghĩ gì, lắc lắc đầu: “Tình trạng của Xán Xán không ổn lắm, chúng ta đến bệnh viện trước đi.”
Không thể lãng phí thời gian nữa.
Khi nhìn thấy đám người vây quanh dưới lầu ký túc xá nữ chiếm hơn nửa con đường, Thời Nguyện nhíu mày.
Làn da ở cổ bị chiếc trán nóng bừng của Thư Xán cọ cọ cũng có chút nóng lên.
Người trên lưng không thoải mái nên cựa quậy.
“Mình muốn ói.”
Lâm Thi Lạc chỉ chỉ vào thùng rác, Thời Nguyện nghiêng đầu nhìn nữ sinh trên lưng: “Không cho phép cậu ói lên người mình.”
Mắt Hạ Lạc sáng lên khi nhìn thấy Thư Xán, đám người cổ vũ đã vào vị trí, bên cạnh có người thì thầm vài lời với Hạ Lạc.
Tiếng nhạc nổi lên, Hạ Lạc cầm bó hoa đứng trong vòng nến hình trái tim, vẻ mặt trìu mến.
Cốp xe Roll-Royce đỗ bên đường chất đầy quà, ở phía trước là một chiếc BMW 5 Series màu trắng có thắt nơ, không khó nhận ra chiếc xe BMW này là quà dành cho cô gái được theo đuổi.
Có rất nhiều người đứng xem náo nhiệt trên các dãy tầng của ký túc xá nữ.
“Lần này Hạ Lạc tỏ tình thực sự rất chân thành.”
“Một chiếc ô tô trị giá hơn 50 vạn nhân dân tệ nói tặng là tặng, quả nhiên là người có tiền.”
“Thư Xán nổi tiếng là người đẹp nghèo nàn, tôi đoán cô ấy chắc chắn sẽ đồng ý.”
“Hạ Lạc lại không xấu, có tiền có nhan sắc, dù là ai cũng sẽ rung động thôi.”
“Ai sẽ bị hấp dẫn bởi một tên cặn bã chứ?”
“Không ăn được nho nên chê nho chua à.”
Tiếng nghị luận lao nhao vang lên khiến cả ký túc xá nữ hoàn toàn bùng nổ.
Thời Nguyện bị chắn đường, lông mày nhíu lại.
Hạ Lạc hét lên: “Đàn em Thời Nguyện, sức lực lớn vậy, các em đang chơi trò cõng nhau à?”
Vừa nói ánh mắt hắn vừa quét qua Thư Xán đang nhắm nghiền mắt, sau đó chuyển đến ngực và mặt của Thời Nguyện.
Chiếc áo len mỏng cổ chữ V phác hoạ lên đường cong của cô, vòng eo mềm mại thon thả, làn da trắng như mỡ đông, mái tóc dài buộc lỏng lẻo trái lại khiến cô trở nên càng thêm gợi cảm và thoát tục.
Nhìn xương quai xanh tinh xảo của Thời Nguyện, Hạ Lạc nheo mắt hướng xuống phía dưới, ánh mắt có chút dâʍ đãиɠ.
Những tên con trai xung quanh cũng nhận ra Thư Xán có gì đó không ổn, nhưng họ không dám chống đối dưới cái nhìn của Hạ Lạc, chỉ có thể nhao nhao chặn đường đi.
Lâm Thi Lạc đã từng thấy cảnh Hạ Lạc theo đuổi Thư Xán, hành vi của hắn rất lỗ mãng, lời nói càng thô bỉ hơn, đặc biệt không tôn trọng người khác, cô nhìn thấy hắn muốn lại gần liền ngăn ở trước mặt Thời Nguyện và Thư Xán.
“Đàn anh Hạ Lạc, làm phiền nhường đường một chút, tụi em muốn đưa Xán Xán đi bệnh viện.”
Có người tiếp lời: “Nữ chính bị bệnh rồi? Lạc Ca, vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Hạ Lạc khoát tay: “Đương nhiên là tiếp tục thổ lộ tình cảm của mình, nữ chính cũng đã xuất hiện rồi.”
Thời Nguyện nghĩ đến cốt truyện, Hạ Lạc không theo đuổi được Thư Xán, cuối cùng phải dùng đến thủ đoạn hết sức bẩn thỉu, may mắn thay Kỳ Tụng đã đến đúng thời điểm mấu chốt.
Thời Nguyện chịu đựng ánh mắt khiến người khác buồn nôn của Hạ Lạc, tránh né bàn tay vươn tới của hắn.
Ánh mắt Hạ Lạc tối sầm xuống, liếc nhìn thiếu niên bên cạnh.
Lâm Thi Lạc liền bị tên đó kéo qua một bên, cô đặt hy vọng vào dì quản lý ký túc xá nhưng dì ấy lại tránh ánh mắt của Lâm Thi Lạc, ngồi trong phòng vừa cắn hạt dưa vừa xem kịch như không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Lâm Thi Lạc cắn môi, cô biết Hạ Lạc xuất thân từ một gia đình giàu có không nên chọc vào, có lẽ sau đêm nay cô sẽ bị cố tình nhắm vào, chịu vô số hậu quả nghiêm trọng.
Trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ nhưng cuối cùng Lâm Thi Lạc vẫn nghiêm mặt đứng chắn trước mặt Thời Nguyện và Thư Xán một lần nữa.
Thời Nguyện cõng Thư Xán, thể lực đã hơi giảm sút, có chút chịu không nổi.
Hạ Lạc nở một nụ cười giả tạo, những người bên cạnh thì hùa theo: “Đàn em, em vừa mới nói Thư Xán sinh bệnh à, đúng lúc cho Lạc Ca của chúng tôi một cơ hội đi, để Lạc Ca đưa Thư Xán tới bệnh viện cho.”
Hắn ta đã lên kế hoạch tỏ tình rất kỹ lưỡng trong một tuần qua, camera và người cũng đều gọi tới, hôm nay tỏ tình nhất định phải thành công.
Hạ Lạc lại vươn tay tới, Thời Nguyện lập tức chộp lấy tay hắn ngăn lại, hắn liền nắm ngược lại cổ tay của Thời Nguyện.
Cổ bị Thư Xán siết chặt, Thời Nguyện suýt nữa ngã ngửa ra sau, Hạ Lạc dùng sức, mạnh mẽ kéo Thời Nguyện vào trong lòng mình.
Thời Nguyện gồng mình, lưng căng chặt, khó khăn lắm mới không để bản thân bị hắn ôm vào ngực.
Lâm Thi Lạc thấy thế vội dìu Thư Xán từ trên lưng Thời Nguyện xuống, tựa vào người mình.
Những tiếng cười nói la hét ồn ào xung quanh khiến Lâm Thi Lạc lần đầu tiên cảm thấy những người bạn học này thật ghê tởm.
Đây không phải là tỏ tình, rõ ràng là muốn mạng người.
Hạ Lạc sờ sờ lòng bàn tay mềm mại, thô tục cúi người dán sát bên tai Thời Nguyện huýt sáo.
“Đừng làm chậm trễ chuyện trọng đại của tôi, thức thời thì giao Thư Xán đây.”
Giọng điệu đe doạ và cổ tay bị nắm chặt khiến Thời Nguyện buồn nôn.
Đây không phải lần đầu tiên Thời Nguyện nhận thấy sự chênh lệch sức mạnh giữa nam và nữ.
Loại tình cảnh bị khống chế như thế này cũng không phải lần đầu tiên cô trải qua.
Cô sẽ không bao giờ để Hạ Lạc chạm vào Thư Xán.
Trong lòng liên tục mặc niệm Kỳ Tụng hãy nhanh đến đây đi.
Cô đã từng trải qua tuyệt vọng, lại biết suy nghĩ của Hạ Lạc, làm sao cô có thể giao người cho hắn.
Thời Nguyện liếc nhìn trong đám đông nhưng không thấy được bóng dáng cô muốn thấy.
Cô cau mày, cô không thể chống đỡ được lâu nữa.
Từ góc độ của Tư Mã Tứ chỉ thấy được Thời Nguyện bị Hạ Lạc kéo mạnh, Thời Nguyện dùng thân thể yếu ớt của mình để bảo vệ hai cô gái phía sau. Hắn hừ một tiếng khinh thường, số tiền cổ vũ của Hạ Lạc hắn không cần.
Thần sắc mệt mỏi trên mặt Kỳ Tụng nháy mắt biến mất, thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng băng giá.
Tư Mã Tứ kéo Cận Quân, nhanh chóng đi theo Kỳ Tụng xuyên qua đám đông.
“Chỉ bằng nhà họ Thời, cô em xác định muốn đối nghịch với nhà họ Hạ sao?”
Những tên con trai vây quanh Lâm Thi Lạc khiến cô không còn chỗ để đi, cô gấp đến độ mắt đỏ hoe, lại nghe được Hạ Lạc uy hϊếp Thời Nguyện, Lâm Thi Lạc tức giận đến mức sắp khóc.
“Chỉ có nhà họ Thời thôi sao? Vậy thêm nhà họ Kỳ có đủ không?”
Thời Nguyện chưa bao giờ nghĩ rằng giọng nói của một người có thể êm tai đến mức này.
Giọng nói trầm thấp và lạnh lùng của người đàn ông vang lên.
Những người đang vây quanh Lâm Thi Lạc và Thư Xán nhìn thấy Kỳ Tụng đang bước tới thì liền lần lượt tránh sang một bên.
Thời Nguyện nghiêng đầu nhìn Thư Xán.
Thư Xán đang hôn mê, Kỳ Tụng ôm lấy Thư Xán, liếc Hạ Lạc: “Người của tôi cũng dám động vào?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng lui về sau mấy bước.
Nhà họ Hạ và nhà họ Kỳ, ai cũng biết gia thế nhà họ Kỳ lớn hơn.
Bàn tay của Hạ Lạc đang nắm lấy cổ tay Thời Nguyện bị Diêm Diệu bóp chặt, xương cốt như bị nghiền nát, sắc mặt Hạ Lạc tái nhợt vì đau đớn.
“Con mẹ nó, buông ra cho tao…”
Diêm Diệu trực tiếp vật hắn xuống đất, ánh mắt lạnh lẽo giống như nhìn người chết.
Kỳ Tụng không chần chừ nữa, bế Thư Xán bước nhanh qua đám người.
Lâm Thi Lạc khóc nức nở chạy chậm theo: “Xán Xán sốt cao, phải nhanh chóng đến bệnh viện.”
Cận Quân choàng khăn quàng cổ sụt sịt mũi, Tư Mã Tứ thất vọng thở dài, hắn còn đang chuẩn bị làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Diêm Diệu từ đâu xuất hiện hắn cũng không biết.
Cận Quân ở trong lòng thầm khen sự thông minh của mình, may mắn hắn đã nhắn tin cho Diệu Ca, nếu không hôm nay Thời Nguyện đã bị bắt nạt thậm tệ.
Sau khi Hạ Lạc bị Diêm Diệu đánh ngã, Thời Nguyện được anh bảo hộ vững chắc ở phía sau.
Dây thần kinh căng thẳng của Thời Nguyện cuối cùng cũng được thả lỏng.
Diêm Diệu ném áo khoác cho Thời Nguyện, ánh mắt dừng lại trên cổ tay bầm tím của cô.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Xuyên Thành Pháo Hôi, HE Với Bạn Cùng Phòng Của Nam Chính
- Chương 33: Người Của Tôi Cũng Dám Động Vào?