- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Xuyên Thành Pháo Hôi, HE Với Bạn Cùng Phòng Của Nam Chính
- Chương 30: Muốn Xem Không?
Xuyên Thành Pháo Hôi, HE Với Bạn Cùng Phòng Của Nam Chính
Chương 30: Muốn Xem Không?
Editor: Xí Muội
———
Đầu ngón tay vô tình chạm vào một ứng dụng, Thời Nguyện suýt nữa làm rớt điện thoại.
Diêm Diệu kéo cổ tay Thời Nguyện, trầm giọng lạnh lùng nói: “Đừng có dùng điện thoại của tôi xem những thứ kỳ lạ.”
Miệng Thời Nguyện giật giật, bàng hoàng không nói nên lời.
Diêm Diệu thoát khỏi ứng dụng, nhấn vào nút xoá.
“Tôi không có, cái này đã có sẵn trong điện thoại của cậu mà.”
Diêm Diệu nhớ đến việc tối qua đưa di động cho Tư Mã Tứ, Tư Mã Tứ nói hắn muốn học tập, anh không nghĩ nhiều.
Hóa ra là học cái này.
“Chưa từng xem qua à?”
Ánh mắt và giọng điệu mỉa mai của người đàn ông chợt khơi dậy khát vọng chiến thắng của Thời Nguyện: “Chỉ có vậy thôi sao?”
Thời Nguyện không nghe thấy câu trả lời của Diêm Diệu, tự mình lẩm bẩm: “Dáng người bình thường, cái kia cũng bình thường.”
Nói xong, ánh mắt rơi vào eo và bụng của Diêm Diệu: “Trái lại dáng người cậu có vẻ khá được đó.”
Nói bậy ai mà không biết nói?
Diêm Diệu chậm rãi đứng dậy, giọng khàn khàn trầm thấp: “Muốn xem không?”
Thời Nguyện nín thở đối mặt với Diêm Diệu: “Cứ nói thẳng có cho hay không đi.”
Diêm Diệu nhướng mày, ngạc nhiên trước sự can đảm của cô.
“Ra một cái giá đi.” Một câu khác lại được bật ra.
Chiếc cốc trong tay Mạc Thần rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh. Hắn đã nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện.
Cô gái này gan thật lớn, đủ hoang dại.
Không khí im lặng có chút quỷ dị.
Diêm Diệu cứ liếc nhìn cô như vậy, toàn thân toát ra khí tức hung dữ và phóng đãng.
Vài giây sau, Diêm Diệu buông cổ tay Thời Nguyện ra: “Nghĩ hay lắm.”
Trong mắt Thời Nguyện hiện lên một tia tiếc nuối gần như không thể nhận ra. Diêm Diệu có tỷ lệ cơ thể đẹp như vậy, nếu có thể cô rất muốn nhìn.
Nhận ra mình đang đi chệch hướng, cô nhanh chóng dừng lại.
Người đàn ông này quá nguy hiếm.
Diêm Diệu không để ý tới cô nữa, đi thẳng lên tầng hai.
Thời Nguyện giơ điện thoại trong tay lên: “Không cần điện thoại nữa à?”
Diêm Diệu không quay đầu, bình tĩnh nói: “Lên đi.”
Mạc Thần ném cho Thời Nguyện một ánh mắt cầu phúc.
Thời Nguyện liếc nhìn các sinh viên đang trú mưa ở trong tiệm, họ đều nhìn cô với vẻ mặt thương cảm khiến cô cảm thấy lo lắng.
Lão đại muốn đánh cô ấy.
Lão đại muốn thu thập cô ấy.
Lang thang lên lầu, Thời Nguyện động viên bản thân mình. Nếu anh dám đánh cô, cô sẽ cào lại anh.
Tuyệt đối không để chỉ mình mình bị ăn đập.
Diêm Diệu tựa hồ đoán được tâm tư của Thời Nguyện, cười khẩy: “Tôi không đánh con gái, nhanh lên.”
Tầng hai rộng rãi hơn rất nhiều, có những chiếc kệ khổng lồ chứa đầy sách và một số đồ vật cũ kĩ. Bàn ghế được sắp xếp ngẫu nhiên, cây xanh và hoa tươi bày ở trên bàn, quán trà sữa được trang trí rất đậm phong cách Latin.
Cửa sổ sáng choang, những hạt mưa đánh mạnh vào cửa sổ tạo nên một cảnh đẹp khó tả.
Diêm Diệu kéo rèm các cửa sổ lại, Thời Nguyện nuốt nước bọt: “Cũng không cần phải nhìn ngay bây giờ, tôi…”
Diêm Diệu cầm bình nước tưới hoa: “Tôi rửa não cho cậu một chút nhé?”
Nam sinh lạnh mặt khiến Thời Nguyện nuốt vào nửa câu sau, cô tìm một góc, cách xa Diêm Diệu.
Ý thức được Diêm Diệu kéo màn cửa chỉ là để cô không phải nhìn thấy sấm sét, trong lòng lập tức ỉu xìu.
Diêm Diệu bước về phía cô lấy điện thoại đi.
Trong tai nghe vẫn luôn vang lên âm nhạc nhẹ nhàng du dương.
Thời Nguyện nhàm chán ngồi một chỗ, ánh mắt không tự chủ được chuyển qua hướng Diêm Diệu.
Anh đang ngồi khoanh chân trên thảm, chiếc gạt tàn đã chứa hai mẩu thuốc lá.
Sau khi cảm xúc hòa hoãn lại, cô nóng lòng muốn làm gì đó để đánh lạc hướng bản thân.
Cảm nhận được có người ngồi xuống bên cạnh mình, Diệm Diệu không ngẩng đầu lên, tiếp tục chỉnh sửa video.
Thời Nguyện đợi mấy phút, cuối cùng vẫn nhịn không được: “Có thể cho tôi một điếu thuốc không?”
Cô vội vàng đi ra ngoài, trong túi chỉ có một chiếc bật lửa, khi cô hút thuốc ngoài ban công đã tiện tay nhét vào túi.
Diêm Diệu dùng đầu lưỡi chạm vào hàm dưới, trong hơi thở thoang thoảng hương thơm khiến tốc độ chỉnh sửa của anh chậm lại.
Tốc độ bị ảnh hưởng, Diêm Diệu giơ điếu thuốc đang hút dở lên, vô lại nói: “Nửa điếu cuối cùng.”
Thời Nguyện sờ hộp thuốc lá ẩm ướt để ở trên thảm, Diêm Diệu đi trước một bước, lấy bao thuốc nhét vào trong túi.
Thời Nguyện tự nhủ, không hút thuốc cũng chẳng sao, không hút thuốc cũng không chết được.
Chết tiệt!
Cô muốn hút thuốc ngay bây giờ.
Thời Nguyện cướp lấy điếu thuốc Diêm Diệu đang cầm, dường như sợ anh đoạt lại, cô nhanh chóng để bên môi hút mạnh một hơi.
Điếu thuốc dễ dàng bị cô chiếm lấy, Thời Nguyện còn chưa kịp cong môi cười đã bị sặc khói.
Diêm Diệu nhìn bờ môi đỏ mọng của nữ sinh chạm vào đầu mẩu thuốc lá, hầu kết lăn nhẹ, ánh mắt thâm trầm.
Thời Nguyện ho sặc sụa, nước mắt ứa ra, trên đầu mẩu thuốc lá màu trắng dính một vòng son môi.
Mạc Thần dời mắt đi, hắn thật dư thừa.
Hắn không nên đi lên đưa đồ uống.
Quấy rầy người khác yêu đương.
Hắn có tội.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Xuyên Thành Pháo Hôi, HE Với Bạn Cùng Phòng Của Nam Chính
- Chương 30: Muốn Xem Không?