Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Pháo Hôi, HE Với Bạn Cùng Phòng Của Nam Chính

Chương 29: Tôi Sẽ Không Bao Giờ Chạm Vào Cậu Nữa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Xí Muội

———

Mạc Thần đưa một chiếc ghế gỗ cho Thời Nguyện: “Ngồi một lát đi, cơn mưa này trong một chốc sẽ không tạnh được đâu.”

Nói xong đi đến quầy nước pha hai cốc nước gừng và sữa.

Thời Nguyện cầm chiếc cốc màu đỏ chậm rãi đi tới bên cạnh Diêm Diệu.

Giây tiếp theo, vạt áo của Diêm Diệu bị cô gái nhẹ nhàng kéo kéo.

Diêm Diệu khẽ nhướng mày, giọng điệu ngang ngược: “Có việc gì thì nói, đừng động thủ.”

Thời Nguyện rụt tay lại, áp lòng bàn tay lên thành cốc, chớp chớp mắt: “Điện thoại của tôi còn ở bên ngoài.”

Diêm Diệu tựa người vào ghế nhìn cô.

Đôi mắt đen láy của Thời Nguyện yên lặng nhìn anh, mang theo chút cầu xin, khiến người ta có cảm giác ỷ lại vào anh một cách khó hiểu.

Lại một tia chớp xẹt qua.

Diêm Diệu nhét tai nghe vào tai Thời Nguyện trước khi tiếng sét truyền tới.

Dự đoán rất chuẩn xác.

Lúc Thời Nguyện đưa tay bịt tai lại, Diêm Diệu chưa kịp rút tay về, xúc cảm dưới lòng bàn tay khiến trái tim của Thời Nguyện hẫng một nhịp.

Người đàn ông gần trong gang tấc, ánh mắt nhìn vào bàn tay đang bị nắm chặt.

Thời Nguyện ngượng ngùng thu tay, mím môi: “Tôi không có muốn chiếm tiện nghi của cậu, chỉ là vô tình mà thôi.”

Giọng nói nhẹ nhàng vô tội.

Diêm Diệu cất bước đi vào màn mưa.

Thấy anh không có ô, Thời Nguyện vội lấy một chiếc trong tiệm rồi đuổi theo anh ra ngoài.

Khi Diêm Diệu nhặt điện thoại dưới đất lên xong, quay người lại liền thấy trên đỉnh đầu đã được chiếc ô màu lam che khuất.

Nửa bả vai của nữ sinh lộ ra dưới cơn mưa, trong khi đỉnh đầu anh thì được che kín hoàn toàn.

Một tia chớp loé sáng bầu trời khiến cánh tay cầm ô của Thời Nguyện khẽ run lên.

Diêm Diệu nhìn vẻ mặt kinh sợ của Thời Nguyện, nhếch khoé môi: “Hết sợ rồi?”

Thời Nguyện cắn môi: Sợ.

Nếu không phải thấy anh ra ngoài lấy điện thoại thì chắc chắn cô sẽ không lao ra theo.

Diêm Diệu tiếp nhận chiếc ô, vững vàng giơ trên đỉnh đầu nữ sinh.

Trở lại quán, Mạc Thần tặc lưỡi.

Diêm Diệu đẩy cốc đến trước mặt Thời Nguyện: “Uống đi.”

Thời Nguyện ghét vị gừng, cô bắt chước giọng điệu của Diêm Diệu, đẩy cốc nước lại về phía Diêm Diệu: “Uống đi.”

Diêm Diệu nhìn cô: “Muốn bị cảm lạnh?”

Thời Nguyện cầm ly lên, ừng ực uống, lông mày cau chặt.

Mạc Thần ném một cái áo khoác lông của mình cho Diêm Diệu.

“Hai nữ sinh kia gửi áo cho em, nói không có thông tin liên lạc của em nên để ở cửa hàng, nếu gặp thì đưa cho em, thật là trùng hợp.”

Thời Nguyện choàng áo khoác vào.

Màn hình của chiếc điện thoại vỡ nát, lại bị ngâm nước nên hỏng hoàn toàn.

Thời Nguyện làm ổ trên ghế, không nhìn ra ngoài, cứ nhìn chằm chằm Diêm Diệu.

Trong tai nghe đột nhiên vang lên một đoạn âm thanh.

“A, ưm… a…”

Thời Nguyện đứng phắt dậy, người điều khiển Bluetooth trên điện thoại như thể cố ý tăng âm lượng to hơn.

Những âm thanh kỳ lạ tràn ngập màng nhĩ của Thời Nguyện.

Mạc Thần bị động tác của cô làm giật nảy mình, ly rượu trong tay cũng bị đổ một nửa.

Nhìn khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng của cô thì không thể hiểu được.

“Diêm Diệu!”

Diêm Diệu nhấc mí mắt, nhìn qua Thời Nguyện đang có chút tức giận đến khó thở, cà lơ phất phơ cười: “Sao cậu dám vẽ tôi không mặc quần áo?”

Thời Nguyện đập mạnh điện thoại xuống bàn: “Tôi không vẽ.”

“Sắp có sấm sét.”

Một câu nhẹ nhàng khiến Thời Nguyện lập tức đeo tai nghe vào lại.

Thời Nguyện phát hiện người này quá mức xấu xa.

Người ngoài cuộc không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Thời Nguyện phát cáu ném điện thoại vào Diêm Diệu.

Mọi người đều cảm thán, thật dũng cảm.

Diêm Diệu cúi đầu cắt ghép tài liệu trên di động, không để ý tới Thời Nguyện nữa.

Không phải Thời Nguyện chưa từng xem qua video ngắn nào, nhưng quang minh chính đại phát như vậy thì là lần đầu tiên cô thấy.

Anh xem nó im lặng, nhưng cô thì phải nghe âm thanh đó.

Mạc Thần đi tới coi qua, hắng giọng nói: “Nếu không cậu về ký túc xá cắt ghép đi.”

Hắn biết Diêm Diệu sẽ nhận một số đơn hàng của các cặp đôi, cắt ghép một số bức ảnh và clip riêng tư thành một bộ sưu tập, có đôi khi các cặp đôi cũng sẽ yêu cầu thêm một chút âm thanh.

Hắn cũng biết đoạn ghi âm đó là do Tư Mã Tứ ghi lại.

Thời Nguyện bước tới giật lấy điện thoại của Diêm Diệu.

Diêm Diệu buông ra, nhướng mày: “Gấp như vậy, không nhịn nổi à?”

Thời Nguyện xém chút nữa tức đến sốc hông: “Cậu mới gấp đó.”

Diêm Diệu gật đầu: “Quả thực tôi đang vội.”

Vội giao đơn hàng.

Cô biết Diêm Diệu đang trả thù cô vì đã vẽ anh thành nhân vật manga, còn là thể loại không thể miêu tả.

Khuôn mặt thật sự không phải cô vẽ mà.

Lâm Thi Lạc sợ Diêm Diệu như chuột gặp mèo, nếu Lâm Thị Lạc bị bại lộ, cô chắc chắn Lâm Thi Lạc sẽ không dám rời khỏi ký túc xá trong vòng một tháng

Thời Nguyện cầm điện thoại, nhẹ giọng nói: “Tôi mở chút nhạc được không?”

Nữ sinh tự dưng nhận thua khiến Diêm Diệu cong môi: “Không được.”

“Tôi xin lỗi cậu.”

Diêm Diệu khẽ nhướng mày, thái độ khinh thường: “Tôi không nhận.”

Thời Nguyện hít sâu một hơi: “Vậy cậu muốn thế nào? Trở về tôi sẽ xoá sạch sẽ bức tranh đó. Tôi cam đoan sẽ không bao giờ chạm đến cậu nữa.”

Nói xong, Thời Nguyện cảm thấy mình ngu xuẩn đến mức muốn bật khóc.

Cái gì mà không bao giờ chạm đến anh nữa là có ý gì?

Ý cô là cô sẽ không bao giờ vẽ anh nữa.

Mà cô thực sự không có vẽ anh!

Diêm Diệu lấy lại điện thoại, mở khoá màn hình rồi ném lại về phía Thời Nguyện.

Thời Nguyện vội vàng chụp được.

Sau khi điều chỉnh nhạc vài cái, cô cong môi nở nụ cười chân thành nhất.
« Chương TrướcChương Tiếp »