- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Xuyên Thành Pháo Hôi, HE Với Bạn Cùng Phòng Của Nam Chính
- Chương 28: Đau
Xuyên Thành Pháo Hôi, HE Với Bạn Cùng Phòng Của Nam Chính
Chương 28: Đau
Editor: Xí Muội
———
Thời Nguyện nghe thấy câu nói “đừng sợ” này, đáy lòng run lên.
Những hạt mưa khiến cô không thể mở nổi mắt, cái ôm ấm áp như vậy, trước khi xuyên sách, chính là điều cô luôn khẩn cầu trong đêm đó.
Cô không hi vọng xa vời ai đó có thể giúp đỡ cô, cô chỉ cần có người nói với mình một câu đừng sợ, cô đã rất biết ơn rồi.
Đêm hôm đó, lạnh lẽo vô tận, bóng tối vô tận.
Không có nơi nào để đi, thậm chí cô còn nghĩ tới việc nhảy cầu, tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc, nhưng cuối cùng cô lại chọn cách trốn dưới gầm cầu.
Ngày hôm sau, cô gắng sức đi đến đồn cảnh sát, nhưng kẻ xấu không những không bị trừng phạt mà cô còn bị vợ con chủ nhà đuổi ra ngoài, thậm chí còn cắn ngược lại cô, tố cáo cô dụ dỗ chồng bà ta.
Từ đó về sau, mỗi khi có giông bão là cô lại bị kích động.
Diêm Diệu nhìn cô gái trong ngực nghẹn ngào như thú nhỏ bị mắc bẫy, anh dùng lòng bàn tay vuốt ve lưng Thời Nguyện.
Từng chút từng chút một, nhẹ nhàng và chậm rãi.
Thời Nguyện ôm eo Diêm Diệu, dùng sức siết thật chặt.
Chủ tiệm trà sữa Mạc Thần không dám tin, vô thức nhìn cô gái đang được Diêm Diệu ôm vào trong ngực trấn an, cuối cùng lướt lên nhìn vào khuôn mặt vô cảm của Diêm Diệu.
Trong hoàn cảnh này, dù cho có sốc đến đâu, hắn cũng không thể nói được gì, Mạc Thần mở cửa ra hiệu cho Diêm Diệu nhanh chóng bế người vào trong.
Diêm Diệu lấy tai nghe từ trong túi ra, sau đó nhét vào tai nữ sinh.
Tiếng nhạc át đi tiếng sấm ầm ầm.
Thời Nguyện cảm thấy như có gì đó nghẹn ở cổ, không nói được lời nào, chóp mũi chua xót, cô kìm nén tiếng nức nở, ngẩng đầu lên.
Thời Nguyện thấy được dáng vẻ chật vật của bản thân trong con ngươi của anh.
Mùi cà phê đắng ngắt và mùi gỗ thông thoang thoảng xộc vào mũi cô, giống như một loại thuốc an thần, cô dần dần bình tĩnh dưới đôi mắt này.
Nhưng nhịp tim lại không có cách nào bình ổn.
Diêm Diệu lấy mấy tờ khăn giấy lau mắt cho Thời Nguyện.
Đầu ngón tay thấm đẫm hơi ấm, Diêm Diệu dùng lực, cọ xát vào mí mắt mềm mại của nữ sinh.
Buộc phải nhắm mắt lại, Thời Nguyện cảm giác từng đợt hô hấp đều ngưng tụ hơi thở của anh.
Trong cửa hàng có ba nam và hai nữ, ban đầu họ gọi trà sữa mang về nhưng do mưa lớn nên phải nán lại. Bọn họ nhìn mặt nhau, câm như hến.
Danh tiếng của Diêm Diệu rất tệ, có vô số phiên bản việc anh đánh người, một chọi mười, công khai thách thức các giáo sư, chiếm toàn bộ tiệm net, tham gia vào băng đảng xã hội đen và thế giới ngầm, những lời đồn đại nhiều đến mức nhiều sinh viên đại học Thiên Tân mỗi khi nhìn thấy Diêm Diệu đều sẽ tôn kính anh, né anh như ôn thần.
Tình cảnh hiện giờ khiến bọn họ kinh ngạc không thôi.
Diêm Vương vậy mà lại ôm một cô gái, còn dịu dàng lau nước mắt cho cô ấy.
Nếu Thời Nguyện biết được suy nghĩ của những người này thì nhất định sẽ đính chính.
Diêm Diệu lau nước mắt không hề nhẹ nhàng chút nào.
Khăn giấy cọ qua mí mắt, Thời Nguyện nắm lấy tay Diêm Diệu, hơi cau mày: “Đau.”
Cô gái nói bằng giọng mũi nghèn nghẹn, một từ “đau” khiến tay Diêm Diệu cứng đờ trong vài giây.
Diêm Diệu bỏ tay ra, hầu kết lăn lộn: “Đi xuống.”
Thời Nguyện chỉ chỉ lỗ tai của mình, không nghe được, tiếng nhạc mở to quá.
Màng nghĩ của cô hơi đau, khả năng giảm tiếng ồn của tai nghe rất tốt, chỉ cần cô không cố ý nhìn ra bên ngoài, cô sẽ không phát hiện đang có sấm chớp dữ dội.
Diêm Diệu lấy chiếc tai nghe ra.
Đuôi mắt nữ sinh phiếm hồng, con ngươi ướt đẫm, nhìn anh không chớp mắt.
Giây tiếp theo, nữ sinh dường như nhận ra điều gì đó, l*иg ngực trống rỗng, Diêm Diệu nhận lấy chiếc khăn Mạc Thần đưa cho.
“Học muội, nhanh lau đi.”
Thời Nguyện nhận lấy chiếc khăn từ Mạc Thần: “Cảm ơn.”
Mạc Thần thất thần, đối với hắn, khuôn mặt cô gái này không xa lạ gì, chỉ là bây giờ nhìn kĩ lại hắn mới nhận ra Thời Nguyện rất xinh đẹp, nhưng không đẹp đến mức khiến một người lạnh lùng tàn nhẫn như Diêm Diệu sinh ra thương cảm.
Hắn ở trong tiệm nhìn thấy rõ ràng Diêm Diệu chủ động ôm Thời Nguyện.
Thời Nguyện không ngồi lên ghế ở trong tiệm, toàn thân cô ướt đẫm, trên các ghế đều lót thảm.
Diêm Diệu xốc tấm thảm lên, mặt vô cảm ném qua một bên rồi ngồi xuống, rút trong bao ra một điếu thuốc.
Mùi hương thoang thoảng trong l*иg ngực theo làn khói trắng hút vào phổi.
Trong làn khói, anh thoáng nhìn thấy khung xương của Thời Nguyện sau khi cô cởϊ áσ khoác.
Cô gái khoanh tay đứng ở một góc, ánh đèn trong quán khiến khuôn mặt cô nổi lên một màu vàng ấm áp, đôi mắt sống động, không còn u ám như vừa rồi.
Anh nhớ đến trọng lượng khi bế cô, nhẹ đến mức có thể bị gió thổi bay đi.
Mạc Thần thở dài: “Cửa sổ đều đóng kín, không khí không lưu thông, bớt hút thuốc sẽ tốt cho sức khoẻ.”
Suy cho cùng hắn cũng không dám bảo Diêm Diệu đừng hút nữa.
Diêm Diệu dập tắt điếu thuốc, không chút biến sắc thu hồi ánh mắt khi Thời Nguyện nhìn sang.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Xuyên Thành Pháo Hôi, HE Với Bạn Cùng Phòng Của Nam Chính
- Chương 28: Đau