Chương 2: Xin Điếu Thuốc

Editor: Xí Muội

———

Mọi người cười vang, cả đám ngã trái ngã phải, thậm chí có người còn bị sặc rượu.

Có người hét ầm lên: "Diệu Ca, Tụng Ca muốn cùng cậu hôn môi!"

Ánh mắt của sát tinh trường Tân Đại có tiếng ai tới gần liền xui xẻo dừng ở trên người Thời Nguyện, sau đó hơi rũ mi cười lạnh: “Ông đây ngại dơ.”

Kỳ Tụng giương mắt chửi một câu: “Cút, ông đây không hôn đàn ông.”

Các nam sinh lại cười lăn lộn.

Thời Nguyện xoa xoa huyệt Thái Dương đang co rút đau đớn, ánh mắt liếc thấy hộp thuốc lá trong tay Diêm Diệu.

Nếu còn không nghĩ ra biện pháp, cô sẽ không tránh khỏi phải làm cái công cụ thúc đẩy nội dung cốt truyện này.

“Cho xin điếu thuốc."

Giọng nói nữ sinh không lớn nhưng lọt vào trong tai Diêm Diệu lại cực kỳ rõ ràng, thanh âm có chút khàn khàn, khi Thời Nguyện đi tới gần, Diêm Diệu còn ngửi được trong không khí thoang thoảng mùi nước hoa.

Diêm Diệu cúi đầu dò xét người trước mắt, gương mặt anh vô cảm, hờ hững đưa bao thuốc cho Thời Nguyện.

Thời Nguyện nhận lấy bao thuốc, lòng bàn tay không cẩn thận đυ.ng phải đầu ngón tay của chàng trai.

Diêm Diệu nhíu mày.

Thời Nguyện nhuần nhuyễn lấy ra một điếu thuốc.

"Cám ơn."

Diêm Diệu cất bao thuốc vào lại trong túi, trên bao thuốc lá vẫn còn lưu lại độ ấm thoáng qua.

Thời Nguyện nhớ tới tình tiết trong sách, Kỳ Tụng không thích hôn con gái hút thuốc, hắn nói là giống như đang hôn cái gạt tàn vậy.

Cô thật sự phải cảm ơn lúc ấy đã nghiêm túc đọc bộ truyện này.

Trên người không có bật lửa, Thời Nguyện kêu Diêm Diệu, cô đang muốn mở miệng mượn thì anh đã mất hết kiên nhẫn.

Diêm Diệu lạnh mặt không để ý tới cô, lập tức đi về phía trước hai bước, sau đó đá đá vào một nam sinh đang ngồi, nam sinh liền nhích qua một bên nhường chỗ.

Diêm Diệu ngồi xuống, các nữ sinh xung quanh đều nhỏ tiếng lại, chàng trai cao một mét chín cho dù là ngồi cũng mang đến cảm giác áp bức, chớ nói chi lúc này Diêm Diệu còn lạnh mặt, khiến cho mọi người đều dè chừng.

Một tên ngồi ở bên cạnh Kỳ Tụng cười nhạo: “Tụng Ca, nhanh lên nào, còn chơi một vòng mới.”

Mọi người theo ánh mắt của Kỳ Tụng đổ dồn về phía Thời Nguyện một lần nữa, cũng có người không ngừng nhìn Thư Xán.

Thời Nguyện dựa vào sô pha, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy điếu thuốc đang cháy, là Lưu Thiểu vừa mới châm lửa cho cô.

Khói thuốc nhẹ nhàng lượn lờ, cách màng sương khói, Thời Nguyện thấy được Kỳ Tụng đã mất hết hứng thú.

Kỳ Tụng cầm lấy ly rượu mới được rót đầy, uống một hơi cạn sạch. Có người lại rót đầy cho Kỳ Tụng.

Ba ly liên tiếp, Kỳ Tụng như uống nước lã, mặt không đổi sắc.

Ánh mắt Thời Nguyện vẫn bình tĩnh hút hết một điếu thuốc.

Kỳ Tụng quét mắt nhìn mọi người: “Chơi tiếp.”

Các nam sinh vốn định mượn cớ gây sự không dám trêu chọc nữa.

Lưu Thiểu có chút không hiểu nổi Thời Nguyện, ai ở đây cũng đều biết vừa rồi Kỳ Tụng là muốn chọn Thời Nguyện.

Thời Nguyện lại bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.

Lưu Thiểu kêu người chị em ngồi dịch vô trong, rồi ngồi xuống sát bên Thời Nguyện.

Thời Nguyện dùng mu bàn tay chạm vào trán, nóng quá.

Đầu càng ngày càng đau.

Thời Nguyện nhớ tới tình tiết trong sách, nguyên thân dù bị bệnh vẫn muốn tới bữa tiệc này chỉ vì hôm nay là sinh nhật của Kỳ Tụng.

Có người còn tới mời rượu Thời Nguyện, Lưu Thiểu nhanh chóng lấy một cái ly sạch sẽ rót rượu cho cô.

Nam sinh mời rượu cà lơ phất phơ: “Thời đại mỹ nữ, cảm ơn cậu đưa WeChat của nữ thần cho tôi, mời cậu một ly.”

Ngồi ở đây có thể được gọi là nữ thần chỉ có hai người, một là Thư Xán, hai là Thời Nguyện.

Một người là giáo hoa, một người là hệ hoa.

Nam sinh kia vừa thốt lên, có người còn chê chuyện chưa đủ lớn mà hùa theo.

“Thời Nguyện, tôi cũng muốn WeChat của nữ thần, cậu cũng cho tôi đi.”

Kỳ Tụng xuyên qua ánh đèn sặc sỡ nhìn về phía Thư Xán, bên môi treo nụ cười như có như không, trong mắt lại không có ý cười.

Thư Xán đυ.ng mắt với Kỳ Tụng, qua vài giây liền rũ mi tiếp tục trả lời tin nhắn, đối với những lời nói và ánh mắt trêu ghẹo của các nam sinh đều ngoảnh mặt làm ngơ.

Đầu ngón tay ngây ngốc gõ chữ, theo bản năng ấn gửi đi, sau đó lại giật mình thu hồi tin nhắn. Liên tiếp thu hồi hai tin nhắn sai lỗi chính tả, Thư Xán mới nhận ra bản thân không thể tâm lặng như nước được.

Thời Nguyện không ngăn Lưu Thiểu rót rượu, nhìn về phía nam sinh hỏi: “Nữ thần đồng ý thêm cậu sao?”

Nam sinh sửng sốt.

Tròng mắt đen trắng của cô phẳng lặng như một hồ nước, trong vắt lại sáng bóng, cứ bình tĩnh nhìn hắn như vậy: “Khẳng định không đồng ý.”

Nam sinh ngửa đầu nốc rượu, trên mặt mang theo vài phần buồn bã.

Mấy nam sinh ồn ào khác thấy Thời Nguyện lạnh mặt liền thu liễm lại.

Thư Xán liếc mắt nhìn Thời Nguyện một cái, vươn tay cầm ly rượu nhấp một miếng, sau đó bỏ xuống: “Sắp tới giờ đóng cửa rồi.”

Cách một khoảng, Kỳ Tụng lại nghe được lời Thư Xán nói đầu tiên. Kỳ Tụng đã có men say, hắn hỏi: “Sao về rồi?”

Lập tức có nam sinh ân cần nói: “Giáo hoa, cho tôi một cơ hội, tôi đưa cậu về trường học.”

Thời Nguyện nhìn các nam sinh vây quanh bên người Thư Xán muốn đưa cô ta về trường học, cười cười.

Như này mới đúng chứ, nữ pháo hôi không còn tác dụng nên đừng có ai hỏi thăm.

Lưu Thiểu cầm áo khoác của Thời Nguyện tới.

Nam sinh bên cạnh Diêm Diệu dùng khuỷu tay đυ.ng đυ.ng vào cánh tay của anh.

Diêm Diệu nhìn hắn ta một cái.

Nam sinh yên lặng thu hồi khuỷu tay.

Diêm Diệu: "Có chuyện gì?"

Nam sinh đẹp trai vẫn cười khì khì như cũ, giống như những người khác dè chừng Diêm Diệu: “Diệu Ca, dáng vẻ hệ hoa vừa mới hút thuốc thật tuyệt mỹ, hình dung như thế nào đây, ừm…”

Đôi mắt tĩnh lặng cùng khuôn mặt kia của nữ sinh, khiến người khác cảm thấy như có tâm sự.

Nam sinh vắt óc nghĩ một đống từ ngữ, cảm giác vẫn thiếu thiếu gì đó, cuối cùng vẫn hình dung một cách trực quan nhất: “Con mẹ nó quá đẹp.”

Diêm Diệu có lệ "Ừm" một tiếng.

Qua mấy phút, Diêm Diệu đứng dậy vắt áo khoác lên cánh tay: "Đi trước đây."

Ra khỏi bar, Thời Nguyện mặc áo khoác, gió lạnh như giương nanh múa vuốt thổi mái tóc bay tán loạn.

Lưu Thiểu giúp Thời Nguyện gọi tài xế lái thay, nguyên thân là đi xe tới.

Nhìn cô ngồi vào ghế sau, Lưu Thiểu kéo người chị em vẫy tay với Thời Nguyện: “Bye bye, về tới nhà nhớ báo bình an nhé.”

Thời Nguyện nhẹ gật đầu: "Cảm ơn cậu."

Lưu Thiểu có chút thụ sủng nhược kinh.