Chương 15: Kết Thúc

Không để ý Phương Lễ đang ở phía sau ngao ngao gọi, Thời Nguyện trả món đồ chơi về kệ hàng.

Khoảnh khắc Kỳ Tụng tiến vào, Thư Xán chớp chớp mắt vài cái, Kỳ Tụng mang đến cảm giác quá áp bách.

Cô gái yên tĩnh đứng ở quầy thu ngân, tính tiền cho khách hàng vô cùng có trình tự.

"799 đồng, anh muốn thanh toán bằng cách nào?"

Ngữ điệu lạnh lùng khiến chàng trai trẻ đỏ mặt, chàng trai lấy hết can đảm hỏi: "Có thể cho tôi phương thức liên lạc không?"

Bình giữ nhiệt được đặt lên mặt bàn thu ngân, phát ra tiếng vang nhỏ. Vị khách bị Kỳ Tụng nhìn chăm chú, bàn tay khẽ run rẩy.

"Không thể, phiền anh thanh toán tiền, khách phía sau còn đang đợi."

Cho dù thái độ lãnh đạm như vậy, cô gái vẫn trông vô cùng quyến rũ.

Chàng trai muốn nói thêm gì đó, Kỳ Tụng giơ tay đặt lên trán Thư Xán vài giây: "Không nóng."

Thư Xán mím môi, lùi lại một bước.

Kỳ Tụng nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Thư Xán: "Em còn giận à?"

"Anh đang quấy rầy công việc của tôi."

Kỳ Tụng nheo mắt, cười ra tiếng: "Anh chờ em tan làm."

Dứt lời liền cứ như vậy dựa vào quầy thu ngân. Chàng trai trẻ nhìn Kỳ Tụng, cúi đầu có chút thất vọng, hóa ra người ta đã có bạn trai.

Hơn nữa bạn trai người ta còn chất lượng tốt như vậy.

"Quét, quét, quét mã QR thanh toán." Lắp bắp mới được một câu, chàng trai không dám ngẩng đầu, tự cảm thấy xấu hổ về bản thân, tính tiền xong liền nhanh chóng rời đi.

Mấy phút sau, Thư Xán buông máy quét xuống, chống lại ánh mặt của Kỳ Tụng. Kỳ Tụng cười biếng nhác lại thản nhiên: "Trong bình có nước nóng, nhuận giọng một chút?"

Trông thấy bộ dạng thờ ơ của Kỳ Tụng, Thư Xán quét mắt quanh cửa hàng một vòng. Nhìn đâu thấy ai cũng đang bận rộn.

"Tôi thay cậu một lát cho, nghỉ ngơi uống nước đi."

Giọng điệu tự nhiên của Thời Nguyện khiến Thư Xán không kịp phản ứng, một chai nước khoáng được đặt lên bàn, sát cạnh bình giữ nhiệt mà Kỳ Tụng vừa cố tình để xuống.

Thư Xán nhìn thao tác thuần thục của Thời Nguyện, đáy mắt hiện lên sự kinh ngạc.

Phương Lễ đang muốn xem cô cố ý tiếp cận như thế nào, không ngờ lại đi làm nhân viên thu ngân.

Thời Nguyện liên tục tính tiền mấy đơn: "Uống nước đi." Rồi cố tình phớt lờ Kỳ Tụng ở bên cạnh.

Thư Xán đã đứng ba tiếng đồng hồ, giữa ca không có ai đến làm thay, cổ họng cô vốn đã khát khô nên cũng không ra vẻ nữa, cầm lấy chai nước của Thời Nguyện, vặn nút mở ra uống hơn một nửa.

Kỳ Tụng lạnh lùng liếc mắt nhìn Thời Nguyện.

Thời Nguyện đột nhiên mở miệng: "Tôi chỉ thay cậu ba phút."

Sau bữa lẩu ở kí túc xá ngày hôm đó, tuy rằng Thư Xán nghi hoặc về sự chuyển biến của Thời Nguyện nhưng lại không bài xích.

Kỳ Tụng cứ luôn ở đây, Thư Xán xác thật không thể chuyên tâm làm việc, hai người cùng nhau đi ra sau.

Phương Lễ cầm món đồ chơi, cười nhạo: "Đây là cố ý tiếp cận của cậu sao? Cảm động bản thân, thành toàn cho người khác?"

Thời Nguyện đáp: "Đừng có nói nhảm, cái này gọi là xoát mặt."

Ở đâu có nhân vật chính, ở đó có cốt truyện, cô như vậy coi như là cũng đã tham gia vào nội dung truyện rồi.

Thời Nguyện đá đá Phương Lễ ngồi dưới đất: "Đã mười phút rồi mà còn chưa trở lại?"

Phương Lễ chế nhạo không thương tiếc: "Do cậu tự chuốc lấy."

------

Kỳ Tụng không nhanh không chậm đi theo sau Thư Xán. Thư Xán dừng bước.

Khu mua sắm nhộn nhịp bị ngăn cách bởi lối đi cầu thang.

Cầu thang tầng ba là nơi Thư Xán nghỉ ngơi ăn trưa, ánh mắt Thư Xán dán chặt vào tàn thuốc dưới chân mà không ngẩng đầu lên.

Kỳ Tụng nhìn cần cổ thon dài trắng nõn của nữ sinh, giọng nói khàn khàn: "Em không muốn nhìn thấy anh như vậy sao?"

Thư Xán nở nụ cười mỉa mai: "Kỳ Tụng, thỏa thuận đã kết thúc rồi."

Kỳ Tụng ôm chặt eo Thư Xán, kéo người vào trong lòng mình: "Kết thúc?"

Thư Xán né tránh ánh mắt thâm tình của hắn, cô sợ mình sẽ hãm sâu vào trong ánh mắt này. Trong tim như có một cái gai, vết chích khiến cô rất đau.

Cô ý thức được khoảng cách giữa mình và Kỳ Tụng.

———

Phương Lễ thúc cùi chỏ vào Thời Nguyện: "Về rồi, về rồi."

Tình cờ có một khách hàng khác thanh toán hóa đơn, Thời Nguyện sau khi tính xong mới ngẩng đầu nhìn.

Lượng người trong cửa hàng đã giảm đi đôi chút, chỉ còn lại một số người xếp hàng ở quầy.

Phương Lễ nghiêng đầu nhìn: "Kỳ Tụng đi rồi." Giọng nói còn có chút tiếc nuối.

"Tìm cậu ta có chuyện à?"

Phương Lễ cười ha ha hai tiếng: "Đời này cũng không có chuyện tìm cậu ta."

"Ngại quá, trễ giờ rồi." Giọng nói thanh lãnh vang ở bên tai, Thời Nguyện nhường lại vị trí cho Thư Xán: "Không sao, một ly trà sữa không giải quyết được, vậy thì hai ly đi."

Thư Xán cười cười, trong phút chốc giống như Tuyết Liên nở rộ trên núi băng, diễm lệ xinh đẹp không gì sánh bằng.

Mày đen, mắt sáng, môi đỏ, mũi cao, chỉ cần một nụ cười liền khiến ngũ quan trở nên vô cùng sống động.

Ngay cả bộ đồng phục công sở bình thường cũng không thể che giấu được sự tỏa sáng của cô ấy.

Phương Lễ đã gặp qua rất nhiều mỹ nữ, nhưng vị ở trước mặt này, nói là có thể đoạt hồn nhϊếp phách cũng không ngoa.

Thời Nguyện không muốn quấy rầy mọi người làm việc nữa, hai tay đút vào túi áo khoác: "Đi thôi."

Phương Lễ si ngốc không phản ứng lại, Thời Nguyện búng tay một cái.

Thư Xán nhấp môi dưới, từ trong túi lấy ra một viên kẹo bạc hà: "Nâng cao tinh thần, cậu ăn không?"

Phương Lễ chớp chớp mắt, nhanh chóng liếc nhìn Thời Nguyện rồi vươn tay về phía trước.

Kẹo do nữ thần tặng, đây là kẹo của nữ thần.

Thư Xán vén lại sợi tóc rơi trên má: "Cảm ơn cậu."

Thời Nguyện cong môi: "Một viên kẹo thôi chưa đủ đâu."

Thư Xán nhìn vào con ngươi trong trẻo như sương sớm của Thời Nguyện, gật đầu: "Tôi biết rồi, hai ly trà sữa."

Rời khỏi cửa hàng Lego, Phương Lễ nhẹ nhàng hỏi: "Quan hệ giữa hai người từ khi nào tốt như vậy?"

Thời Nguyện nhai nát kẹo bạc hà, hít vào một hơi, xác thật rất sảng khoái: "Chỉ mới rồi."

Phương Lễ nghe vậy nhíu mày: "Cảm giác như cậu đang kìm nén gì đó."

Đột nhiên có người xen ngang: "Phương Lễ!"

Âm thanh lọt vào tai khiến Phương Lễ cau mày, mắt thường có thể thấy được vẻ khó chịu. Thời Nguyện chống lại cái nhìn địch ý của cô gái.

Cô gái toàn thân mặc đồ mát mẻ vòng tay ôm một người đàn ông mặc vest in logo hoa, mỉm cười khoa trương: "Tình yêu mới à?"

Phương Lễ giật giật cánh tay, Thời Nguyện thuận thế kéo lại.

Đầu ngón tay cô gái siết chặt, bám vào người đàn ông bên cạnh: "Anh à, em muốn uống nước."

"Chị gái, làm ơn đừng cản đường được không?" Cận Quân từ phía sau bước đến, miệng ngậm kẹo que, giọng nói lưu manh.

Cô gái nhíu mày: "Anh nói ai..." Khi thấy rõ là Cận Quân, cô gái liền nhanh chóng nhường đường, thậm chí còn tăng nhanh tốc độ, lảo đảo một cái, ngã khuỵ vào trong ngực người đàn ông.

Phương Lễ trợn trắng mắt: "Không nhìn nổi."

Thời Nguyện buông Phương Lễ ra, còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi?

Cận Quân nhìn hồi lâu vào bàn tay Thời Nguyện vừa nắm lấy cánh tay Phương Lễ. Phương Lễ đang chuẩn bị móc mỉa hai câu, không nghĩ tới hôm nay người này lại đình chiến, không chớp mắt đi xuyên qua hai người.

Phương Lễ lập tức ỉu xìu: "Không thú vi."

"Kể nghe một chút?"

Phương Lễ bối rối: "Việc này phải bắt đầu từ lần huấn luyện quân sự năm nhất."

Nghe Phương Lễ nói xong, cô cuối cùng cũng hiểu được ân oán giữa Cận Quân và Phương Lễ.

Cô gái vừa rồi cũng học trường Tân Đại, chuyên ngành máy tính, cùng lớp với Cận Quân. Trong thời gian huấn luyện, Cận Quân theo đuổi mãnh liệt, Phương Lễ lại lỡ tay cướp mất người.

Nếu chỉ có vậy cũng không có chuyện gì, nhưng sau khi Phương Lễ đá người ta đi chỉ sau hai tuần, cô gái lại đi tìm Cận Quân.

Mối thù bắt đầu từ việc Phương Lễ cười nhạo Cận Quân trước mặt mọi người, nói hắn chơi chán rồi, Cận Quân thật may mắn nhặt được bảo bối.

"Thật ra lúc ấy nói lời đó chỉ nửa cố ý nửa vô tâm."

Thời Nguyện lười biếng nhìn kệ tủ trưng bày xung quanh, thản nhiên nói: "Kể tiếp đi."

Phương Lễ là một tên tra nam, lần đầu tiên gặp hắn cô đã nhận ra.

"Kiều Nghê không an phận, khẩu vị cũng quá lớn, Cận Quân giữ không nổi, càng là con gái xinh xắn, cắn người lại càng đau."

"Cậu bị cắn rồi?"

"Chảy rất nhiều máu, xém chút nữa tuyệt tử tuyệt tôn."

Thời Nguyện: "Bẩn lỗ tai."

Phương Lễ nhếch miệng cười: "Kiều Nghệ lợi dụng Cận Quân câu dẫn Kỳ Tụng, nhưng bị Kỳ Tụng ném xuống bể bơi, sau đó Cận Quân cũng ầm ĩ chia tay với cô ta, bọn tôi cũng liền kết thù."

Từ đó biến thành đối thủ một mất một còn, mỗi khi có cơ hội đều sẽ giẫm đạp lên nhau