Editor: Xí Muội
———
“Thời Nguyện, cậu xong chưa?”
Cách một cánh cửa, bên tai liên tục vang lên tiếng thúc giục.
Thời Nguyện chỉ cảm thấy đầu cực kỳ choáng váng, cô phải tốn chút sức mới có thể từ trên nắp bồn cầu đứng dậy, đẩy cửa toilet ra.
Cô thình lình mở cửa khiến nữ sinh đang chờ ở bên ngoài giật nảy mình: “Làm hết hồn…”
Đầu óc Thời Nguyện có chút hỗn độn nên phản ứng cũng hơi chậm chạp.
“Thời Nguyện, cậu ngủ trong nhà vệ sinh đấy à, chậm muốn chết, mình không đợi cậu nữa, đi trước đây.”
Tiếng oán giận nhão nhoẹt làm Thời Nguyện rùng mình.
Cô hoàn toàn không nhớ rõ gương mặt và giọng nói của nữ sinh mới rời đi, chỉ chú ý đến xương quai xanh tinh xảo lộ ra từ chiếc áo lông hở vai. Rất trắng, nhìn như không có sức sống vậy.
Thời Nguyện đến gần bồn rửa tay, vốc nước lên mặt, dòng nước mát lạnh giúp cô tỉnh táo hơn.
Cô theo bản năng nhìn vào gương. Hình ảnh phản chiếu trong đó khiến cô lập tức lảo đảo lùi về phía sau hai bước.
Trái tim kịch liệt co rút, lưng kéo căng, cơ thể và đại não đang trong cơn say nháy mắt liền thanh tỉnh.
Cô đứng hình mất ba phút cho đến khi có người lắc lắc cánh tay của cô. Thời Nguyện rũ mi, dùng sức nhéo lên cánh tay mình một cái.
Cô gái bị hành động của cô làm cho kinh ngạc, Lưu Thiểu cười cười lấy lòng: “Thời Nguyện, cậu khá hơn chút nào chưa, vừa rồi là mình không đúng, không nên bỏ cậu ở lại một mình trong nhà vệ sinh, mình chưa có đi xa, thấy cậu không đi theo nên mình liền quay trở lại tìm cậu, cậu đừng giận nhé.”
Giọng nói dịu dàng xen lẫn nịnh nọt và cảm xúc đau đớn ở cánh tay đã khiến Thời Nguyện nhận ra, đây không phải là mơ!
Nữ sinh kia thấy Thời Nguyện không để ý tới cô ta, sợ Thời Nguyện tức giận về sau sẽ không dẫn cô ta đi theo chơi nữa.
Thời Nguyện hơi nhíu mày, cô ngước mắt nhìn thẳng khối thân thể này trong gương.
Người trong gương nhíu mày lộ ra vẻ không kiên nhẫn, kỳ dị là khí chất dịu dàng của thân thể này không có biến mất, trái lại còn khiến người khác chỉ muốn vuốt phẳng lông mày cho cô.
Váy len dài màu xám tro phác hoạ ra dáng người vô cùng hoàn mĩ, trên lông mi thiếu nữ còn đọng nước, ánh mắt trong suốt, mái tóc dài vừa đen vừa thẳng rũ ở sau lưng, hình xăm bươm bướm trên cổ tay khiến khối thân thể này mang theo vài phần thần bí.
Thời Nguyện xoa mi tâm, sau đó ngón tay xẹt qua lông mày dừng ở huyệt Thái Dương, nhẹ nhàng day day hai cái.
Hình xăm con bướm màu xanh trên cổ tay bị bại lộ ở trong không khí, con bướm như vỗ cánh muốn bay, đường cong màu xanh phân tán ở trên mạch đập.
Chỉ là một động tác bình thường không thể bình thường hơn, lại vô cớ làm cho người ta sinh ra mỹ cảm.
Lưu Thiển cắn cắn môi, thầm nghĩ: Quả nhiên gương mặt xinh đẹp dù cho có làm gì đi chăng nữa thì người khác cũng sẽ đều tha thứ.
Cô ta lại cất tiếng nói nhão nhoẹt: “Thời Nguyện, có phải cậu uống say rồi không, mình đỡ cậu nhé, Kỳ Tụng còn đang chờ cậu quay lại đó.”
Vừa rồi Thời Nguyện thấy hình xăm bươm bướm trên cổ tay còn đang ngờ vực bản thân đã xuyên sách, cô ta mới nhắc tới cái tên kia lập tức khiến cô càng thêm chắc chắn.
Nhất định là cô đã xuyên đến một quyển sách tên là “Hôn Bụi Gai”, là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, trong truyện cô không phải nữ chính, cũng không phải nữ phụ ác độc, mà là nhân vật nữ ba pháo hôi thúc đẩy nội dung cốt truyện, không xấu xa triệt để nhưng lại làm cho người ta chán ghét đến nghiến răng.
Là nhân vật làm nền của làm nền.
Quyển truyện này đứng đầu bảng danh sách ngôn tình gần nửa năm, cô vẫn luôn khinh thường, nào là yêu thầm, nào là lãng tử quay đầu, các tình tiết truy thê hoả táng tràng mất não.
Hôm đó kết thúc công việc xong thì đã khuya, cô mất ngủ liền vào xem mấy chương gϊếŧ thời gian, vốn tưởng rằng sẽ không đọc được bao nhiêu, kết quả thức cả một đêm.
Không phải thức đêm xem hết bộ tiểu thuyết, mà là sau khi đọc xong chương 20, cô liền viết bình luận dài 800 chữ, phân tích cặn kẽ về nhân vật nữ pháo hôi trùng tên trùng họ với cô.
Một câu để khái quát 800 chữ đó là: Nữ pháo hôi Thời Nguyện, giả nhân giả nghĩa đến cực điểm, làm người khác chán ghét đến cực điểm.
Cô rũ mi, đôi môi đỏ mọng thoáng mím lại, cảm xúc ở đáy mắt bị hàng lông mi dài che đậy.
Lưu Thiểu xem sắc mặt để nói chuyện, thấy Thời Nguyện trầm mặc không nói, cho rằng Thời Nguyện đã bị mình lay động, khóe miệng cô ta gợi lên một nụ cười ngọt ngào, thân mật đỡ Thời Nguyện ra khỏi nhà vệ sinh.
Cổ họng Thời Nguyện ngứa ngáy, khao khát vị khói vô cùng.
Nguyên thân cũng nghiện thuốc lá.
———
Trong bar tối đen, âm nhạc đinh tai, trên ghế dài ngồi đầy soái ca, trong đám con gái thì chỉ có nữ chính là xinh đẹp.
Trong không khí tràn ngập mùi cồn và nicotin, tiếng cụng ly, âm nhạc đinh tai nhiếc óc khiến huyệt Thái Dương của Thời Nguyện co rút từng trận đau đớn.
Có người cười ầm ĩ: "Tụng Ca, chọn xong chưa?"
Nam sinh bị vây ở giữa niết thẻ bài, không đứng đắn cười một cái, sau đó lười biếng ném thẻ bài lên trên bàn.
Nụ cười này, làm tất cả cô gái ở đây đều thất thần. Quá đẹp trai, thật là làm cho người ta động lòng.
Người ngồi ở bên cạnh hắn ghé mắt nhìn dòng chữ trên thẻ bài, chậc một tiếng.
Kỳ Tụng nâng tay cầm lấy ly rượu, không chút để ý uống một ngụm, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ màu bạc, cả người vừa tự phụ vừa lười biếng.
Lưu Thiểu nhịn không được bị nhan sắc của Kỳ Tụng hấp dẫn, trái tim đập thình thịch. Cô ta lặng lẽ liếc mắt nhìn Thời Nguyện, Thời Nguyện vậy mà lại không có nhìn Kỳ Tụng khiến cô ta cảm thấy hơi bất ngờ.
Ai cũng biết, hoa khôi khoa mỹ thuật đã thích Kỳ Tụng từ năm nhất đến bây giờ.
Trong lúc đó Kỳ Tụng đã đổi qua rất nhiều bạn gái, nhưng lại không chấp nhận Thời Nguyện. Kỳ Tụng không thích con gái quá dịu dàng.
Lưu Thiểu vẫn luôn biết Thời Nguyện là một người rất kiêu ngạo, Kỳ Tụng không thích cô ấy, Thời Nguyện cũng sẽ không mặt dày cầu xin.
Suy nghĩ của Lưu Thiểu bay xa, có nữ sinh kéo cô ta ngồi xuống.
Ánh mắt mọi người đều không hẹn mà cùng dừng ở trên người Thời Nguyện, có người cười nhạo, cũng có người cười đầy ẩn ý.
Thời Nguyện không để ý những ánh mắt này, cô đang nhìn Thư Xán.
Nữ chính trong sách.
Thư Xán dùng trâm gỗ cài một nửa mái tóc dài như lụa lên, mặt mày bình thản, khí chất quanh thân thanh tuyệt, chỉ cần liếc mắt một cái, liền biết đây là bạch nguyệt quang khiến người ta động tâm trong tiểu thuyết ngôn tình.
Ánh mắt Thư Xán và Thời Nguyện giao nhau mấy giây, sau đó không có biểu cảm gì dời đi.
Âm thanh ồn ào bên tai càng lúc càng lớn.
Kỳ Tụng chỉ tay về phía Thời Nguyện.
Thư Xán rũ mi, cầm di động trả lời tin nhắn, đối với trò khôi hài này tỏ vẻ thờ ơ.
Thời Nguyện nhớ đến hơn trăm chữ trong sách dùng để miêu tả hành vi tâm lý lúc này của nữ chính.
Cô im lặng ở trong lòng thở dài.
Dựa theo nội dung cốt truyện phát triển, nam chính chơi đại mạo hiểm phải tìm người để hôn nồng nhiệt ba phút, nam chính liền chọn người mới từ nhà vệ sinh trở về - Thời Nguyện, mà chính ba phút hôn nồng nhiệt này đã khiến nguyên thân triệt để trầm luân.
Khi nam chính chỉ cố ý mượn trò chơi để khiến nữ chính tức giận nổi cơn ghen, thì nguyên thân lại cho là thật.
Thời Nguyện cười lạnh, cô sẽ không làm cái công cụ hình người này.
Nam chính và mọi người thấy cô nhích qua một bên nhìn lại phía sau lưng, lộ ra bạn cùng phòng của nam chính cũng mới từ nhà vệ sinh trở về.
Rõ ràng âm nhạc điếc tai, những người đang ngồi lại cảm giác được không khí chung quanh yên lặng vài giây.