chương 39

Đương nhiên, nên giày vò thì vẫn phải giày vò, ánh mắt ông rơi xuống người Tào ma ma đang nhóm lửa, tay nghề nhóm lửa đúng là tốt thật, lửa này được khống chế rất vừa phải.

"Trừng nhi, Tào ma ma là người mà Trấn Quốc Công phu nhân phái đến bên người con, không phải hạ nhân trong phủ chúng ta, việc nhóm lửa này để người khác làm đi."

Tào ma ma đang nhóm lửa nghe vậy thì lo sốt vó.

Đường Trừng cũng không quan tâm ai nhóm lửa, nghe Hầu gia cha muốn đổi người thì lập tức đồng ý.

"Con nghe cha."

Khuôn mặt tuấn tú của Ôn Hoài An hơi đổi đổi, đến, Nam Dương hầu muốn giày vò hắn.

Hiện tại, hắn chỉ là thịt cá trên thớt, nhất định phải ăn một phen đau khổ rồi.

Ôn Hoài An trong lòng cười khổ một tiếng.

"Ngươi đi nhóm lửa đi." Nam Dương hầu nhìn về phía gã sai vặt Ất nói.

Gã Ất nọ ngơ ngác một chút nhưng cũng nhanh chóng cúi đầu cung kính tuân mệnh.

"Vâng, Hầu gia."

Gã lo lắng, bất an ngồi trước bếp lò, thấy chỉ còn một chút củi liền vội vã lấy thêm cho vào rồi ra sức cầm quạt tròn phẩy phẩy về phía ngọn lửa, trong lòng thì sợ hãi tột độ, sợ mình quá tay rồi lỡ đun chín Ôn thế tử thì sao giờ?

Tào ma ma nhìn hành động của gã Ất bỗng hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt trắng xanh đan xen.

Bốn nha hoàn Trân Châu thì không đành lòng nhìn thẳng.

Ôn thế tử đáng thương!

"Làm tốt lắm." Nam Dương hầu tán thưởng nhìn gã sai vặt Ất rồi an vị trên chiếc ghế mà gã sai vặt Giáp mới mang đến.

Thấy Nam Dương hầu tán dương, gã Ất ka càng ra sức quạt lửa thêm củi.

Nam Dương hầu càng cười vui vẻ hơn.

Tào ma ma và Cao ma ma đứng một bên mà hãi hùng khϊếp vía, nhịn không được liền mở miệng.

"Hầu gia, lửa này đốt mạnh quá rồi, thế tử gia sợ là chịu không nổi mất."

Ôn Hoài An bên trong vạc lớn cảm nhận độ nóng của nước cấp tốc tăng cao thì hận không thể nhảy vọt ra.

Bây giờ hắn thật sự thành một cục thịt đang bị nấu rồi.

Ngày hôm nay đi ra ngoài hắn nhất định không thắp nhang cầu nguyện nên mới đen đủi như vậy.

Đường Trừng không để ý khoát khoát tay.

"Không sao, ta chuẩn bị thêm chút dược tề nước tắm, lửa mạnh có thể giúp gia tăng tốc độ hấp thụ đâu."

Nói xong, Đường Trừng lại tự mình đong đếm rồi thêm chút dược tề vào trong vạc, nhìn thấy Ôn Hoài An dĩ nhiên không có ngâm toàn thân trong nước liền nhăn mi lại.

"Trừ đầu ra thì đều phải ngâm hết trong nước cho ta"

Ôn Hoài An: "..."

Lời nói này kinh dị làm sao.

Bất quá, hắn vẫn làm theo lời nàng.

Ldp: "..."

Nam Dương hầu nghe nữ nhi nói vậy thì liền nhìn Ôn Hoài An rồi cười trên nỗi đau của người khác, sau đó hài lòng nhấp một ngụm trà, ài, thời tiết hôm nay cũng thật tốt.

Thời gian cứ một chút rồi một chút trôi qua.

Ôn Hoài An lâm vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng, à, là nước sôi lửa bỏng cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Toàn thân hắn đau, cả tâm cũng đau, gương mặt tuấn tú cũng trắng bệch lại, mồ hôi thì từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống.