chương 27

Lão đại phu một mặt suy tư.

"Đây là dược tề đang phát huy tác dụng sao?"

Đường Trừng để bốn nha hoàn thϊếp thân phục vụ bên người, uể oải nằm trên giường Quý phi, uống nước trái cây, ăn điểm tâm vui đến quên cả trời đất.

Gió xuân thổi hiu hiu, ánh nắng tươi sáng, hài lòng vô cùng.

"Tiểu thư, ngâm loại dược tề này có phải là sẽ rất khó chịu không?" Trân Châu một bên bóp vai cho tiểu thư, một bên yếu ớt hỏi nhỏ.

"Không biết nha, rất dễ chịu." Đường Trừng nói.

"Thế nhưng là nhìn Hầu gia giống như rất thống khổ đâu." Trân Châu nhìn Hầu gia cách đó không xa đang cố nén thống khổ trong thùng tắm, khuôn mặt có chút trắng bệch.

"Tiểu thư, dược tề này thật sự không có vấn đề gì sao?" Hổ Phách biết chút y thuật lo lắng hỏi.

"Đương nhiên là không có vấn đề, lão đại phu không phải đã kiểm tra rồi sao?"

Đường Trừng hừ nhẹ, nâng mắt nhìn qua lại thấy Hầu gia cha đang thống khổ gắng gượng chống đỡ liền ngây ngẩn cả người. Nàng đột nhiên nhớ đến thân thể người cổ đại so với người đế quốc đã tiến hóa gen thì kém hơn rất nhiều, phân lượng mỗi lần sử dụng cường thể dược tề đại khái phải giảm đi một nửa.

Làm ra một sai lầm lớn như thế, Đường Trừng chột dạ, xấu hổ sờ mũi.

"Lần đầu tiên không có kinh nghiệm, không nắm chắc phân lượng dược tề phù hợp, bất quá trải qua đau khổ thì mới thành người trên vạn người, lần tiếp theo ta sẽ không phạm vào loại sai lầm này tiếp đâu."

Bốn nha hoàn: "..."

Hai vị ma ma: "..."

Hầu gia đáng thương, bị Đường Tứ tiểu thư hố.

Đúng là một lần giáo huấn tàn khốc.

Đường Tứ tiểu thư quả nhiên không đáng tin cậy.

Lời này truyền vào trong tai của Nam Dương hầu đang bị giày vò đến chết đi sống lại.

Sai lầm của nữ nhi bảo bối, là một Hầu gia cha sủng nữ nhi tận trời, Hầu gia cha bèn cắn răng chịu đựng.

Tại thời điểm Nam Dương hầu đang nước sôi lửa bỏng, lời nói hùng hồn của Đường Trừng giống như mọc cánh rồi nhanh chóng bay ra ngoài, cả kinh thành xôn xao.

Đúng là chưa bao giờ thấy một nữ tử ly kinh phản đạo, mặt dày vô sỉ như thế.

Ngữ điệu kinh người của Đường Tứ tiểu thư quả thật khiến người khác mở rộng tầm mắt, nghẹn họng trân trối.

Đến cùng là ai cho nàng ta tự tin vậy?

Mọi người dồn dập đồng tình cho Ôn thế tử.

Nam Dương hầu phu nhân Trương thị mắt tối sầm lại, kém chút là hộc máu mà tức chết, hai mắt ẩn ẩn lộ ra vẻ tuyệt vọng, Tứ nha đầu có thể giày vò như thế, nếu như cả đời không gả ra được, lấy tư thế sủng ái nàng ta của Hầu gia, Tứ nha đầu chẳng phải là muốn ở lại Hầu phủ cả đời hay sao!

Trương thị cảm thấy tương lai là một vùng tăm tối.

Mấy di nương khác ở hậu viện có suy nghĩ giống Trương thị, chỉ có hai thứ nữ đã xuất giá âm thầm may mắn trong lòng.

Đường Hâm đối với người Tứ muội này đã không còn lời nào để nói, nhưng trong lòng lại âm thầm ghen tị Đường Trừng được sống tự do, không bó buộc.

Ở cái thời đại cổ đại phong kiến bảo thủ này thì Đường Trừng quả thật là một kỳ nhân, ... kỳ trong kỳ dị.

Kiến An Bá phủ