chương 2

Trân Châu nghe tiểu thư nói vậy, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống, thiếu chút nữa khóc lên: "Thật tốt quá, tiểu thư người có thể nghĩ như vậy thật sự quá tốt rồi."

"Ôn thế tử là một nam nhân tốt, lựa chọn của người sẽ không sai!" Ôn thế tử con nối dõi gian nan, tiểu thư có thể ngoài ý muốn mang thai hài tử của Ôn thế tử quả thật là phúc tỉnh giáng thế, nói không chừng hài tử trong bụng tiểu thư sẽ là con nối dõi duy nhất của Ôn thế tử, tương lai có hi vọng kế thừa tước vị.

Cái này hơn hẳn việc làm thϊếp của Tứ hoàng tử nhiều.

Đường Trừng tán đồng gật gật, mẹ ruột nguyên chủ là nữ nhân Nam Dương Hầu sủng ái nhất, là bạch nguyệt quang dưới đáy lòng, bởi vậy một thứ nữ nhỏ bé như nguyên chủ so với tiểu thư con vợ cả còn được sủng ái hơn nhiều, tạo thành tính tình tâm cao khí ngất của nguyên chủ, một lòng phải gả vào hoàng gia, ảo tưởng một ngày được làm người trên người.

Bản thân Đường Trừng cũng là một thế gia đại tiểu thư kiêu ngạo, chẳng sợ vì giá trị mang thai bằng không có thể cả đời không gả được nhưng nàng không nghĩ tới làm thϊếp cho người khác.

Kỳ thật gả cho Ôn thế tử làm thế tử phi rất tốt. Trấn Quốc Công được đế tâm, tay cầm quyền lớn, chỉ là trong mắt nguyên chủ, Trấn Quốc Công có quyền thế như nào thì cũng chỉ là thần tử, sao tôn quý được với hoàng gia, nguyên chủ nuốt không trôi việc này nên mưu đồ phá thai rồi gả cho Tứ hoàng tử, như thiêu thân lao vào biển lửa. "Trân Châu, ta đói bụng, ngươi đi phòng bếp mang chút thức ăn đến đây."

Nghĩ đến mình ngày sau sẽ sống những ngày tháng có bé con có thức ăn ngon, Đường Trừng lộ ra một nụ cười sung sướиɠ, ngữ khí nhẹ nhàng phân phó, nàng sờ sờ bụng, nơi này có một tiểu gia hỏa, cảm thấy chính mình thật quá may mắn.

Nếu người nhà của cô biết được sau khi phi thuyền nổ mạnh, cô có thể xuyên qua thời không đến đây, lại may mắn có được bé con, chắc là sẽ cao hứng đi.

Trân Châu vội vàng lĩnh mệnh đi xuống, nha hoàn San Hô lúc này lại rụt rè đi vào, cô ta nhìn thoáng qua chén sứ trống không trong tay Trân Châu, đáy mắt xẹt qua vẻ vui mừng.

"Tiểu thư, người.. người uống chén thuốc đó rồi sao?" Trân Châu vẫn chưa rời đi hung hăng trừng mắt nhìn San Hô, tiểu thư vừa mới đánh mất ý nghĩ uống thuốc phá thai, cũng không thể để San Hô hoa ngôn xảo ngữ làm cho thất bại trong gang tấc được.

Nàng khẩn trương nhìn tiểu thư.

Đường Trừng liếc mắt nhìn San Hô, kẻ xúi dục nguyên chủ phá thai một cái: "Không uống, ta quyết định sinh hạ hài tử."

San Hô này dung mạo xinh xắn trắng nõn, một cái miệng nhỏ liền khiến nguyên chủ vui vẻ cả ngày, là nha hoàn mà nguyên chủ thích nhất, khác với Trân Châu là người của Nam Dương Hầu, San Hô là người mà nguyên chủ mua về.

Đường Trừng không thích nàng ta.

Nha hoàn tên San Hô này vừa nhìn là biết là một kẻ không an phận. San Hô cả kinh, nóng nảy nói: "Tiểu thư, người không thể giữ lại đứa nhỏ này, vạn nhất Tứ hoàng tử biết thì người không còn hi vọng đâu."

Kỳ thật bên ngoài đã lan truyền đến ồn ào huyên náo, San Hô ỷ vào việc Đường Trừng bị Nam Dương Hầu nhốt trong sân không biết sự tình nên muốn lừa dối Đường Trừng.

Trân Châu đứng một bên nổi giận lớn giọng nói: "San Hô, ngươi còn tính lừa bịp tiểu thư bao lâu, tin tức tiểu thư mang thai đã sớm bị người khác truyền ra ngoài, Tứ hoàng tử sao có thể không biết, tiểu thư hiện giờ là vị hôn thê của Ôn thế tử, cũng mang thai hài tử của Ôn thế tử, ngươi cứ nhiều lần nhắc đến Tứ hoàng tử, cổ vũ tiểu thư phá thai khẳng định không có lòng tốt."

Nếu không phải có hài tử trong bụng, với thân phận con vợ lẽ của tiểu thư chỉ có thể làm thϊếp gả đến Trấn Quốc Công phủ, có hài tử, Trấn Quốc Công cùng Trấn Quốc Công phu nhân nể mặt Hầu gia tranh thủ, lấy lễ của chính thê nghênh thú tiểu thư.

Đây chính là đại đại đại may mắn.