chương 3

San Hô nhìn vẻ mặt vô tình của tiểu thư, trong lòng sợ hãi cả kinh, vội vàng giảo biện: "Trân Châu, ta cũng vì muốn. tốt cho tiểu thư, người tiểu thư thích rõ ràng là Tứ hoàng tử, lại mang thai hài tử của Ôn thế tử, chỉ cần hài tử vẫn còn, tiểu thư cùng Tứ hoàng tử liền không có khả năng."

Trân Châu khẩn trương: "Tiểu thư, thái độ của Tứ hoàng tử đối với người người cũng rõ ràng, người trăm triệu lần không thể nghe San Hô mà phá bỏ đứa nhỏ."

Đường Trừng nghe San Hô nói mấy câu không rời việc nguyên chủ ái mộ Tứ hoàng tử với hài tử trong bụng cô vì thuyết phục cô phá thai, thật đúng là chưa từ bỏ ý định.

"Câm miệng, các ngươi không cần ồn ào, ta đã quyết định giữ lại đứa nhỏ này, Trân Châu, lát nữa cha trở về nói cho ta một tiếng."

Trân Châu đại hỉ, vội vàng gật đầu: "Vâng, tiểu thư yên tâm."

San Hô ngập ngừng muốn nói, lại bị ánh mắt hung hăng của Đường Trừng dọa sợ, lời đến bên miệng lại nuốt vào, trong lòng âm thầm nôn nóng, không biết Trân Châu rót canh gì cho tiểu thư mà người lại muốn giữ hài tử của Ôn thế tử.

"Các ngươi đều đi xuống đi."

Đường Trừng phất phất tay, nhìn thoáng qua San Hô lưu luyến từng bước, mi tâm nhéo nhéo, chờ Nam Dương Hầu hồi phủ, nàng nhất định phải nói với Nam Dương Hầu một tiếng, đem San Hô bán đi.

Tin tưởng rằng Nam Dương Hầu ra tay, chắc chắn sẽ giải quyết xong cái tai họa ngầm này.

Nguyên chủ được San Hô thổi phồng đến lâng lâng, đem San Hô làm tâm phúc, nàng cũng không đầu đất như nguyên chủ, sao không nhìn ra San Hô không có ý tốt, ở thời đại nam tôn nữ tỉ hiện giờ, hoàng quyền là chí cao vô thượng, danh dự của nữ tử khuê phòng cực kỳ quan trọng, thanh danh của nguyên chủ lại không tốt, gì mà ngang ngược tùy hứng, không học vấn. không nghề nghiệp, hay làm trời làm đất... Đường Trừng cũng không để ý mấy.

Dù sao cũng tốt hơn so với phải hạ mình cầu toàn.

San Hô là nha hoàn mà nguyên chủ tín nhiệm nhất lại không ngừng khuyến khích nguyên chủ phá bỏ hài tử... Ý đồ đáng chết!

Một nha hoàn không an phận, thời khắc tính kế chủ tử, Đường Trừng không tính toán giữ lại bên người. Đường Trừng cảm thấy bán đi một nha hoàn nho nhỏ như San Hô không cần chứng cớ, chủ tử bán nô tài, thiên kinh địa nghĩa. Người cha Hầu gia sủng ái nguyên chủ khẳng định sẽ ủng hộ cô.

Đường Trừng vuốt ve bụng, trong đầu hiện lên khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc, cực kỳ vừa lòng đối với gen của cha đứa bé, còn Tứ hoàng tử mà nguyên chủ sỉ mê.... Một người râu ria, Đường Trừng đã sớm vứt ra sau đầu.

Sau nửa canh giờ, Trân Châu mặt đầy tươi cười dẫn mấy nha hoàn quy củ đem đồ ăn nóng hổi bưng lên bày biện trên bàn, đồ ăn tinh xảo, điểm tâm mỹ vị, mùi hương khắp nơi.

"Tiểu thư, mời dùng bữa."

Không hổ là Tứ tiểu thư được sủng nhất Hầu phủ, mấy món ăn này không gì không tỉnh tế mỹ vị, chẳng sợ hiện. giờ thanh danh cô đều nát, tiếng xấu khắp nơi, chưa gả mà có mang, nhưng ở Nam Dương Hầu phủ, địa vị cô không dao động chút nào.

Baba Hầu gia quả thật đem Đường Trừng sủng lên trời. Đường Trừng đối với sủng ái của nguyên chủ rất vừa lòng, chính cô cũng là bảo bối trong tay ba mẹ và các ca ca, chịu không nổi một chút ủy khuất.

Đường Trừng vui vẻ hưởng thụ mỹ thực, uống canh cá nóng hổi vô cùng tươi ngon, được hầu hạ giống nàng lúc trước. Chất lượng sinh hoạt không có giảm. xuống. Đường Trừng rất vừa lòng.

Kỳ thật lúc Đường Trừng xuyên đến cơ. thể này, nguyên chủ vẫn chưa biến mất, nàng ta đọc hết ký ức của cô xong thì gấp không chờ nổi chạy đi đầu thai, muốn đầu thai đến thế giới của cô, Đường Trừng không quên vẻ nguyên chủ mặt chán ghét ném xuống một câu trước khi đi: "Thân thể này đã ô uế, nếu ngươi muốn thì cho ngươi, không muốn cũng không sao, dù sao thì ta cũng không muốn."

Mặc kệ sống chết của bé con trong bụng cũng mặc kệ người cha Hầu gia sủng ái nàng. Đường Trừng thật sự không thể lý giải lựa chọn của nguyên chủ, cô cũng không thể về lại thế giới nguyên bản. do thân thể đã chết, ai ngờ nguyên chủ sau khi nguyền chứ rổi đi Đường Trừng vô cùng cao hứng lưu lại tiếp quản cục điện đối đắm của nguyên chủ, đem hài tử trong bụng sinh ra.

Đường Trừng hưởng thụ đồ ăn ngon miệng, thỏa mãn thở một tiếng. Lưu lại quả nhiên là quyết định chính xác, Đường Trừng nhịn không được nhếch nhếch khóe miệng.