chương 10

Bên ngoài ai chẳng biết Tứ tiểu thư phủ Nam Dương Hầu bất tài vô dụng, là một bao cỏ mỹ nhân ngang ngược tùy hứng.

Tiểu thư ngày thường vô cùng chán ghét học tập giờ lại muốn giấy bút, Trân Châu nhịn không được suy nghĩ bay xa, có phải tiểu thư thức tỉnh rồi, muốn tiến tới không nhỉ?

"Không phải, ta đột nhiên nghĩ tới một đơn thuốc vô cùng huyền diệu, đợi chút nữa ta viết ra, người đi tiệm bốc thuốc để ta làm thành dược tề."

Đường Trừng thuận miệng trả lời một câu, cầm bút lông xiêu xiêu vẹo vẹo viết tên dược liệu. Nàng có chút không quen thân thể yếu đuối này, mẫu thân thân thể quá kém cũng ảnh hưởng đến tư chất của bé con.

Cường thể dược tề là dược tề duy nhất mà Đường Trừng biết luyện chế. Ở Tinh Tế đế quốc, đây là loại dược tề được hoan nghênh nhất, cũng là một loại dược tề thiết yếu cho phụ nữ mang thai.

Đường Trừng may mắn lúc trước nhất thời hiếu kỳ nên học xong cách luyện chế cường thể dược tề.

Hiện tại có đất dụng võ.

Trân Châu nghe thấy tiểu thư lại muốn giày vò, cầm phương thuốc kỳ quái không biết từ nơi nào ra để uống, kém chút bị dọa cho gần chết, gương mặt trắng bệch cả ra.

Sắc mặt của Tào ma ma và Cao ma ma cũng thay đổi, trước khi đến đây, hai người mười phần hiểu rõ tính tình của Đường Trừng, thật vấn vả vị này mới quyết định lưu lại đứa bé, hai người chưa kịp thở phào thì tâm tư lại lo lắng lên tận họng.

Quả nhiên không thể ôm hi vọng quá lớn.

"Tứ tiểu thư, phương thuốc bên ngoài không đáng tin, nếu người muốn học chế dược thì có thể tìm một đại phu y thuật cao minh để học tập."

Hai vị ma ma không dám khuyên vị chủ nhân Đường Trừng này an tâm dưỡng thai, sợ nàng đột nhiên nghĩ ra chủ ý gì làm tội tiểu chủ tử trong bụng nàng.

"Hai người yên tâm, đây là dược liệu cần thiết để luyện chế cường thể dược tề, thân thể của ta bây giờ quá yếu, dược tề này rất tốt đối với thân thể ta."

Đường Trừng thổi khô mực trên giấy, tràn đầy tự tin nói, không nhìn mấy chữ xiêu vẹo trên giấy. Nàng không viết bút lông bao giờ, chữ viết của nguyên chủ cũng xấu cay con mắt, Đường Trừng cũng không cảm thấy mất mặt.

Cao ma ma cùng Tào ma ma liền gấp.

"Tứ tiểu thư ..."

Cường thể dược tề cái quỷ gì, hai người chưa nghe qua bao giờ, chẳng nhẽ là thủ đoạn gạt người của Du phương đạo nhân nào đó?

Lấy tính tình của Đường Tứ thì bị lừa cũng không kỳ lạ.

Chỉ sợ là Đường tứ bị lừa nhưng không biết, lại lưu tâm để trong lòng, không chỉ muốn tự mình luyện chế dược tề còn muốn uống vào bụng.

Đây không phải là đang tìm đường chết sao?

Liền không thể yên tĩnh một chút sao?

Nếu không phải là mang thai đứa nhỏ của thế tử gia thì ai thèm quản nàng ta tìm đường chết.

Còn thuận lợi sinh ra đứa bé? Chỉ sợ đứa nhỏ bị nàng ta giày vò đến không còn.

"Không cần nói nữa, tâm ý ta đã quyết, Trân Châu, giờ không còn sớm nữa, ngươi nhanh đi bốc thuốc đi."

Đường Trừng cất tiếng thúc giục ngắt lời hai vị ma ma.

Nàng cơ bản cũng là một người chuyên quyền, độc đoán, bá đạo, thất thường như vậy, so với tính tình của nguyên chủ cũng sai biệt lắm.

Trân Châu vừa tức vừa gấp, nhận thì không được mà không nhận cũng không xong.

San Hô đang đứng một bên yên tĩnh như gà vội vàng tiến lên phía trước: "Tiểu thư, để nô tỳ đi bốc thuốc cho người."

"San Hô, ngươi... Ngươi biết mình đang làm gì sao?"

Trân Châu thấy San Hô nhúng tay liền trợn mắt nói.

San Hô nhìn thoáng qua thấy tiểu thư mặt không đổi sắc liền mừng thầm trong lòng, vụиɠ ŧяộʍ bôi đen chèn ép Trân Châu: "Trân Châu, có phải ngươi quên mất bổn phận rồi không? Chúng ta chỉ là nô tỳ của tiểu thư, lời của tiểu thư ngươi cũng dám không nghe, đến cùng thì ai mới là chủ tử."

Đây chính là thời cơ tốt để loại bỏ đối thủ, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.

Từ sự hiểu rõ của mình với tiểu thư, vừa nghe San Hô nàng nói như vậy, coi như không thể chiếm được tín nhiệm của tiểu thư một lần nữa thì cũng sẽ khiến tiểu thư chán ghét Trân Châu kia.

San Hô không có ý tốt nhìn Trân Châu mặt trắng bệch, ung dung đợi tiểu thư chán ghét nàng ta.