Chương 1

Đại Chu, mùa xuân Ung Hòa năm 24, cánh xuân tươi đẹp, ánh mặt trời ấm áp.

Nam Dương Hầu phủ, Mẫu Đơn Viên Đường Trừng nhìn chằm chằm chén nước đen ngòm trong tay, chóp mũi tràn đầy mùi thuốc khó ngửi, chậm chạp không làm gì.

Nha hoàn San Hô thấy Tứ tiểu thư vẫn không nhúc nhích, trong lòng dâng lên một tia bất an, nàng vội vàng thúc dục nói: "Tiểu thư, người uống nhanh lên, đây là thuốc mà nô tỳ phí bao công sức mới lấy được cho người.

Đường Trừng mới đến, vừa tiếp quản thân thể mà nguyên chủ từ bỏ, bên cạnh còn có một người xa lạ, chưa kịp tiếp thu ký ức nguyên chủ, không biết rõ tình huống trước mắt, nàng nhìn cô gái trẻ tuổi áo xanh bên cạnh đang thúc dục nàng uống thuốc, nói: "Ngươi đi ra ngoài trước đi."

San Hô sửng sốt, trong mắt tràn đầy kinh ngạc "Tiểu thư..."

"Đi ra ngoài!"

Đường Trừng không biết có gái trước mặt là ai, nhưng nghe cô ta gọi mình là tiểu thư thì chắc là người hầu, vì thế Đường Trừng lập tức đem người điều đi.

San Hô sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hiến nhiên không dự đoán được nha hoàn được tiểu thư tín nhiệm nhất là mình sẽ bị tiểu thư đuổi ra ngoài, nàng căn cần môi, nhìn chén sử Thanh Hoa trong tay tiểu thư, hận không thể tự mình đem thuốc rót hết vào miệng tiểu thư, nhưng cô ta không dám, vạn nhất chọc giận tiểu thư, cô ta cũng không có kết cục tốt.

Tiểu thư không phải dễ chọc, nhìn khuôn mặt hơi tức giận của tiểu thư, San Hô không cam lòng cùi đầu đáp ứng, lui ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại mình Đường Trừng, cô liếc mắt nhìn bài trí trong phòng, phát hiện trong phòng đều là đồ vật bằng gỗ kiểu dáng cổ xưa, nhìn rất tinh xảo, tài khí, xung quanh không có chút nguy hiểm nào, Đường Trừng lập tức nhâm mắt lại, ký ức nguyên chủ hiện lên.

Mười lăm phút sau, Đường Trừng dung hợp ký ức nguyên chủ, cuối cùng cũng hiểu tình cảnh và thời đại hiện tại, cuối cùng cũng hiểu tình cảnh và thời đại hiện tại, cô hẳn là xuyên đến thời đại phong kiến viên cô khi khoa học kỹ thuật còn chưa xuất hiện trong truyền thuyết.

Không có khoa học kỹ thuật tiện lợi, nhưng phụ nữ đều có thể sinh dục, càng không có cái gọi là giá trị mang thai.

Đường Trừng khϊếp sợ trợn đôi mặt hạnh xinh đẹp của mình nhìn chén thuốc đen ngòm trong tay, nghĩ đến lựa chọn không chút do dự bóp chết tiểu sinh mệnh trong bụng trong trí nhớ của nguyên chủ, khuôn mặt nhỏ tinh xảo mỹ lệ chợt hiện lên vẻ tức giận. Cô không chút do dự đi đến bên cửa số, trực tiếp đồ hết thuốc ra ngoài.

Mới vừa đem thuốc đổ đi, một nha hoàn áo xanh khác vội vã chạy vào, nhìn chén sử trống không trong tay Đường Trừng, trên mặt đây vẻ tuyệt vọng, tiểu thư, tiểu thư thế mà lại uống thuốc phá thai.

San Hô đáng chết!

Nàng không để ý một chút, thế mà dám lên lút đưa thuốc phá thai cho tiểu thư, còn có ý dụ nàng rời đi.

"Tiểu thư, tiểu thư, người có phải vừa uống chén thuốc kia không?"

Nha hoàn Trân Chân mặt đây nôn nóng muốn xác nhận, thanh âm yếu ớt, chóp mũi thẩm đầy mồ hôi, hiển nhiên là vội vã chạy tới. Đường Trừng nhìn thấy người này sắc mặt hòa hoãn lại, cô biết cô gái áo xanh xinh đẹp này tên Trân Châu, là tâm phúc của người cha Hầu gia của nguyên chủ, chỉ là nguyên chủ vẫn luôn không thích đại nha hoàn luôn thích khuyên bảo này, mà lại tín nhiệm kẻ chí biết nịnh hót, tâm tư linh hoạt lại không có lòng tốt - nha hoàn San Hô.

"Không có, ta đổ đi."

Đường Trừng nghĩ đến hành động lên phá thai này của nguyên chủ, giữa mày hiện lên vẻ phân nộ, cô trời sinh có giá trị mang thai bâng không, cả đời không có khả năng sinh dục, rất rất muốn có một bé con của riêng mình, nguyên chủ có thể chất dễ mang thai mà cô mơ ước, lại không biết quý trọng mà lại muốn phá thai.

May mắn mà cô tới.

Đây là một triều đại phong kiến không có khoa học kỹ thuật, tuổi thọ con người ở đây quả ngân, không dài như thời đại tinh tế, nguyên chủ là tiểu thư Hầu phủ, giống cô đều là người sinh ra trong quyền quý, đều giống nhau được sủng lên trời, nhưng mà xuất thân so với cô thì kém nhiều, chỉ là thứ nữ, nhưng mà Đường Trừng cũng không chê.

Có thể sống là không tồi rồi.

Càng đừng nói là được cho không một bé con.

Đường Trừng cố gắng không để khóe miệng nhếch lên, nhưng khóe mắt đầy vui mừng lại không che dấu được.

Sống 24 năm, cô rốt cuộc cũng có bé con của chính mình.

Trân Châu đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì vẻ mặt mừng như điên, một lát lại cầm thận hỏi: Tiểu thư, người đây là quyết định giữ lại hài tử trong bụng sao?"

Đường Trừng ử một tiếng đương nhiên, tay không tự giác vuốt ve cái bụng bằng phẳng một chút, cô cũng có bé con, khóe miệng lại nhịn không được nhếch lên.

"Trân Châu, ta hiện tại nghĩ thông rồi, Tử hoàng tử không thích ta, sao ta phải ngây ngốc thích hán, thật ra gả cho Ôn thế tử cũng không tồi

Trong lòng lại thầm nghĩ, chỉ cần có bảo bảo, có đồ ăn ngon, ai còn quan tâm cái gì mà Từ hoàng tử, Ôn thế tử, không đúng, Ôn thế tử là phụ thân của bé con, cái này phải quan tâm.

Bé con cần phải có một gia đình hoàn chỉnh.