Chương 2: Xuyên thành vai ác 1

Thẩm Vân Nùng không lập tức đánh giá hoàn cảnh lạ lẫm chung quanh mà bị biểu tình sợ hãi của thiếu niên làm tức giận, y vốn không phải người tốt kính già yêu trẻ, ghét nhất là mấy đứa nhỏ con cháu dòng họ tới nhà giành đồ ăn vặt của y.

Đứa nhỏ này cũng không biết không đúng chỗ nào, tóm lại Thẩm Vân Nùng càng nhìn càng tức giận, giống như không hợp mệnh vậy. Vừa thấy thiếu niên sợ hãi rụt rè liền lớn tiếng quát, “Giống như thấy mèo chuột! Ngươi trốn cái gì mà trốn?! Ta sẽ ăn ngươi sao?!”

Thiếu niên đáng thương bị mắng đến nước mắt lưng tròng, hai chân run rẩy đứng không vững như đóa kiều hoa bị mưa gió tàn phá.

Thẳng đến khi trong phòng có người tiến vào, người nọ nhận lấy chén thuốc trong tay Bạch Trạch đang trốn trong góc, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, được rồi, sao lại mắng Trạch Nhi được, rõ ràng là ngươi cậy mạnh hiếu thắng bị người đánh, hiện tại lại trách lên người Trạch Nhi?”

Người tới là một nam tử bạch y trẻ tuổi, thân hình cao lớn, mặt mày như ngọc, mái tóc đen dùng một sợi dây cột tóc tùy ý cột lại nhẹ nhàng tung bay, có một loại cảm giác đạm nhiên như có như không.

Cả người như đang phát sáng, cảm giác nhu hòa tự nhiên ập vào mặt.

Thẩm Vân Nùng ngừng lại một lúc, trong lòng lại nghĩ tên này cũng thật biết giả vờ.

Sau đó y mới phản ứng lại, nơi này sao lại xa lạ như vậy, nhìn lướt qua những món đồ cổ ở xung quan, lại thấy hai người trước mặt đều mặc trang phục cổ trang.

Đây là có chuyện gì? Thẩm Vân Nùng càng đau đầu hơn, những ký ức xa lạ bỗng quay cuồng trong đầu y.

Người tới thấy y khó chịu không thôi, đi đến trước giường khuyên y uống thuốc dưỡng thương, đừng tức giận nữa.

Thẩm Vân Nùng đau đầu như muốn nứt ra, cuối cùng cũng nhớ ra nam tử bạch y là ai, y một tay che đầu, một tay khác hất chén thuốc mà nam tử đưa tới, cười lạnh nói: “Ôn Ngọc Triệt, ai muốn ngươi giả mù sa mưa quan tâm, ta còn không biết trong lòng người chính là đang xem kịch vui sao?! Ngươi ghen ghét thiên phú của ra mạnh hơn ngươi, ta chẳng qua là thua một lần, lần tới có thể dẫm ngươi không thể lật người được!”

Chén thuốc rơi trên mặt đất chia năm xẻ bảy, nước thuốc màu nâu thẫm bắn lên vạt áo trắng tinh của Ôn Ngọc Triệt, Ôn Ngọc Triệt dù tính tình tốt cũng không khỏi bực mình, “Sư đệ, sao lòng dạ ngươi lại có thể hẹp hòi như vậy, xem một mảnh hảo tâm của ta thành lòng lang dạ thú!”

Thẩm Vân Nùng càng thêm tức giận, chỉ vào Bạch Trạch run bần bật như thỏ con ở trong góc, căm giận nói với Ôn Ngọc Triệt, “Chính là tên tiểu súc sinh này khắc ta, ngươi và ta là sư huynh đệ nhiều năm, nếu ngươi có lòng tốt thì sao lại vì người ngoài mà nói ta không đúng?”

Chính là tên tiểu súc sinh này hại y chết khϊếp, mà đối phương còn là thụ chính.

Ôn Ngọc Triệt giấu Bạch Trạch ở phía sau, sắc mặt trầm xuống: “Tuy rằng Bạch Trạch là ngươi nhặt về tông môn, nhưng rốt cuộc sư phụ nhận hắn làm đệ tử, ngươi cũng nên yêu thương sư đệ, nhưng ngươi mỗi ngày đều sai sử hắn làm việc lại thường xuyên bỏ đói hắn, có người nhìn thấy chỉ nói vài câu ngươi liền động thủ, đánh không lại liền nổi giận đùng đùng với Bạch Trạch!”

Từng câu từng chữ của hắn đều đang quở trách Thẩm Vân Nùng không phải.

Thẩm Vân Nùng vốn lòng dạ hẹp hòi, sau khi xuyên qua trên người có vết thương, càng làm cậu giống như pháo, không cần châm cũng tự phát nổ.

Nhớ tới tên Ôn Ngọc Triệt này vì Bạch Trạch mà đối phó mình như thế nào, y tức giận quăng gối đầu về phía Ôn Ngọc Triệt, tức giận đến hốc mắt đều phiếm hồng, giọng the thé nói: “Cút! Đều cút ra ngoài cho ta!”

Ôn Ngọc Triệt cười lạnh một tiếng, nắm tay Bạch Trạch rời đi, khi hắn bước ra khỏi cửa vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn Thẩm Vân Nùng một cái.

Chỉ thấy mỹ nhân tóc đen da trắng, môi đỏ đang cúi đầu, mái tóc đen dán trên gương mặt trắng như tuyết của cậu, biểu tình lạnh lùng, đôi mắt ngăm đen lập lòe ánh nước.

So với tuyết còn lạnh hơn, so với sương càng trong hơn, quạnh quẽ và diễm lệ cùng nằm trên người y, đẹp đến rung động lòng người.

Ôn Ngọc Triệt ngẩn ra, trong lòng buông xuống một tiếng thở dài.

Chỉ là tính tình quá kém, nói chuyện lại đả thương lòng người.

Hắn cúi đầu thấy vết thương chồng chất trên cánh tay của Bạch Trạch.

Hơn nữa còn vô cùng ác độc.