Chương 4

"Ngủ" lên giường rồi giơ tay lên.

Chu Chúc trong bóng đêm cười khúc khích: "Được được..."

Chu Chúc kéo phao phao đi qua lại, vuốt ve một chút, ôm vào lòng: "Sao còn chưa ngủ vậy?"

Phao phao dựa vào ngực hắn, mặt không biểu cảm, như thể không quan tâm lắm đến hắn.

Hắn tức giận, rõ ràng đã ngụy trang tốt như vậy, sao vẫn bị phát hiện?

Ngừng

00:00

00:29

01:55

Tắt tiếng

Chu Chúc lại hỏi: "Sợ cha không làm thịt kho tàu sư tử cho con ăn à?"

Phao phao ngẩng đầu nhìn hắn, mặt biểu cảm phức tạp, như thể nói "cha biết rồi còn hỏi."

"Không cần sợ." Chu Chúc nói với hắn, "Vừa rồi không phải cha đã nói với con rồi sao? Từ giờ không cần làm thịt kho tàu sư tử, cũng không cần nấu cơm nữa."

Phao phao nhìn hắn một cách nghiêm túc, nhỏ giọng hỏi: "Thật không?"

"Thật." Chu Chúc gật đầu, "Trong bếp có bếp lò, dao phay, tất cả đều rất nguy hiểm với con, sau này không được lại gần."

Phao phao mím môi, đưa tay nhỏ về phía hắn: "Ừ, vậy..."

Hắn còn nghĩ phao phao sẽ nói thêm gì nữa, nhưng Chu Chúc không để ý, chỉ vuốt ve đầu nhỏ của phao phao: "Ngủ đi."

Phao phao tránh tay hắn.

Chu Chúc thắc mắc: "Sao vậy?"

"Cha vừa mới sờ soạng con, rồi lại tiếp tục sờ tóc con."

"..."

Hừ, tiểu nhãi con còn có thói quen sạch sẽ.

Chu Chúc ôm chặt hắn: "Ngủ."

Một lát sau.

Khi Phao phao nghĩ Chu Chúc đã ngủ, bé lén mở mắt, vành trăng sáng chiếu vào, trộm nhìn cha.

Chu Chúc nghĩ Phao phao đã ngủ, nên nắm tay nhỏ của hắn, nắm tay hắn, thì thầm: "Sau này hắn sẽ là cha của bé, hy vọng bé chỉ bảo thêm." (em muốn sửa một chút vì lúc tự suy nghĩ của cha là hắn cho nên e sẽ để nguyên cha là hắn cho cùng logic

Phao phao nhắm mắt, hai cái tiểu phao phao trong đầu hắn cãi nhau.

"Cha có vẻ như trở nên tốt hơn."

"Đó là giả, hắn sẽ không thay đổi tốt đâu!"

"Cha vừa mới nói, con sau này không cần nấu cơm."

"Cha cũng không chịu ngoéo tay với bé chắc chắn là lừa gạt!"

Khi tiếng cãi vã kết thúc, Phao phao từ từ ngủ thϊếp đi.

*

Ngày hôm sau, sáng sớm.

Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ, chiếu vào giường.

Chăn bị đá ra một bên, một nửa rơi xuống dưới giường, Chu Chúc đặt tay lên bụng nhỏ mềm mại của Phao phao, Phao phao dựa vào ngực Chu Chúc, cả hai đang ngủ say.

Như thể chỉ qua một đêm, họ đã quen thuộc với nhau.

Đột nhiên, đồng hồ báo thức ở đầu giường vang lên.

Ngay khi tiếng chuông báo thức vang lên, Phao phao tỉnh dậy, mở to mắt.

Cha đã nói với bé rằng khi đồng hồ báo thức vang lên, bé phải dậy làm cơm sáng.

Hôm nay đoàn làm chương trình sẽ đến, hắn phải mở cửa cho họ, sau đó bưng bữa sáng, rồi đến phòng cha để đánh thức cha.

Cha còn cho hắn luyện tập nhiều lần.

Nhưng… bé nhớ đến lời cha nói tối qua.

Không biết lời đó có còn hiệu lực không.

Quảng cáo bởi tpmds

Ngay sau đó, Chu Chúc cũng bị đánh thức.

Hắn trở mình, cầm đồng hồ báo thức lên xem: "Mới 7 giờ? Sớm như vậy? Ai đặt đồng hồ báo thức sớm thế này? muốn điên mất thôi!"

Chu Chúc vùi mình vào chăn, kéo chăn lên, đắp kín đầu.

Phao phao nhìn hắn với vẻ bực bội, do dự một chút, rút tay nhỏ lại, xuống giường, đi đến cửa. Bé vẫn muốn nấu bữa sáng.