Chương 20

Trang Liên tỏ vẻ không vui, hạ giọng: "Lần sau chú ý hơn, may mà ta đã chuẩn bị kẹo sữa, lát nữa con đưa kẹo sữa cho họ."

"Dạ." Quất Tử cởi bỏ quần yếm, dè dặt hỏi: "Cha, con có thể không mặc quần yếm được không? Nóng quá, con muốn mặc quần ngắn như Phao Phao."

"Mặc giống nó, nhỡ con bị nó vượt mặt thì sao? Cha đã bị cha nó vượt mặt rồi, con cũng sẽ bị nó vượt mặt đấy." Trang Liên ngừng lại, "Thôi được, mặc đi."

Quất Tử nhìn ba mình, giọng nhỏ nhẹ: "Cha, vậy con sẽ không mặc nữa."

"Con vừa muốn mặc, giờ lại không muốn, thật phiền phức." Trang Liên lấy ra bộ đồ ngắn tay và quần đùi từ tủ.

Nói thật, Trang Liên không thật sự thích đứa con này.

Ngày trước, hắn nghĩ mình sẽ mãi bị Chu Chúc đè bẹp, nên muốn nhanh chóng kết hôn với một gia đình giàu có, đảm bảo cuộc sống không lo toan.

Quất Tử được sinh ra trong hoàn cảnh đó.

Hắn không ngờ rằng sẽ có ngày mình có thể vượt qua Chu Chúc. Nếu biết trước, hắn sẽ không bao giờ chọn đứa nhỏ này.

Trang Liên nghĩ, nếu hắn không kết hôn và sinh con sớm, giờ này chắc hắn đang chụp bìa tạp chí, thay vì đặt cược tất cả vào một chương trình tổng hợp không nổi bật này.

"Được rồi." Trang Liên giúp Quất Tử mặc đồ xong, nắm tay cậu bé rồi ra khỏi phòng.

Vừa đúng lúc đó, Chu Chúc đang kéo hành lý và dắt Phao Phao từ tầng dưới lên.

Chu Chúc vừa đi vừa hát: "Heo nhỏ, heo nhỏ, tâm địa không xấu, Heo nhỏ, heo nhỏ, ngốc đến đáng yêu."

Phao Phao cố gắng phản bác: "Cha, con không phải là heo nhỏ."

Chu Chúc chỉnh lại giọng: "Con phải nói là "cha, con không phải heo nhỏ"."

cha đang giả giọng Heo nhỏ!

Phao Phao tức giận, dậm chân: "Con, không, phải, lHeo, Nhỏ!"

Chu Chúc định nhéo miệng cậu , nhưng cuối cùng lại rụt tay về.

Bẩn quá, không thể chạm vào được.

Trang Liên mở cửa, mỉm cười với họ: "Chu Chúc."

Chu Chúc gật đầu: "Tôi dẫn nó đi rửa mặt."

"Được."

Quất Tử nắm tay cha, rồi nhìn lại cái khăn tay nhỏ Phao Phao đã đưa cho mình.

Vì sao Phao Phao làm bẩn mặt, mà cha Phao Phao lại không tức giận?

*

Tầng trên có năm phòng, bố trí khá giống nhau.

Quý Dao và Trang Liên đã chọn phòng và sắp xếp hành lý xong.

Trong truyện gốc, nhân vật chính vì muốn được lên hình nhiều, đã chọn phòng đối diện Trang Liên, kết quả bị chỉ trích thậm tệ.

Chu Chúc suy nghĩ, cuối cùng chọn căn phòng cuối hành lang, tránh xa trung tâm của những rắc rối.

Chu Chúc mở cửa, dẫn Phao Phao vào phòng tắm.

Chu Chúc lấy một chiếc ghế nhỏ, cho Phao Phao đứng lên trước bồn rửa: "Cúi xuống, nhắm mắt, rửa mặt."

"Dạ."

Chu Chúc mở vòi nước, định dùng tay rửa mặt cho cậu bé, nhưng khi thấy lớp chocolate nhão nhoẹt trên mặt cậu, hắn lại do dự không muốn chạm vào.

Bẩn quá, trẻ con thật bẩn.

Mới làm cha được một ngày, hắn vẫn chưa thể thoải mái với việc phải rửa mặt cho cậu bé.

Phao Phao nhắm mắt lại, thắc mắc: "Cha?"

Chu Chúc cầm tay Phao Phao, dính ít nước rồi hướng dẫn cậu tự rửa mặt.

Chu Chúc không khỏi nhíu mày.

Ôi, nhão nhoẹt, thật là bẩn quá.

Phao Phao tự chà mặt, lẩm bẩm: "Cha… Tại sao… Phải rửa mặt kiểu này…"

Chu Chúc nhíu mày: "Cha bị dị ứng với chocolate."

"Thật sao?"

"Có lẽ thật."

Rửa mặt xong, Phao Phao nhón chân định lấy khăn treo trên tường.

"Không cần dùng cái đó, dùng khăn của chúng ta mang theo." Chu Chúc chạy ra ngoài, mở hành lý, lấy ra một chiếc khăn đưa cho cậu bé.

"Cảm ơn cha." Phao Phao nhận khăn, lau khô mặt.

Giữa trưa, người xem đã đông hơn.

Hơn nữa, vừa rồi fan của Trang Liên và Quý Dao cãi nhau, nên fan của Quý Dao bắt đầu ủng hộ Chu Chúc.

Nhưng Chu Chúc không biết điều đó, hắn cùng Phao Phao đứng trước vali, cúi đầu nhìn đống đồ đạc bên trong.

Hắn không thật sự muốn dọn dẹp.

Phao Phao liếc nhìn ba mình, ngoan ngoãn nói: " Cha, để con dọn dẹp, con sẽ đặt quần áo vào tủ nhé?"

Chu Chúc ôm cậu bé, đẩy vali vào góc phòng, nắp vali va vào tường rồi tự động đóng lại.

"Từ hôm nay, đây là tủ quần áo của chúng ta."

Lúc này, nhϊếp ảnh gia nhắc nhở: "Chu Chúc, Trang Liên đã trang trí phòng rất đẹp, dán giấy dán tường và thay rèm cửa rồi."

"Vậy à?" Chu Chúc suy nghĩ, rồi đẩy vali ra che góc tường, "Phao Phao, thế này có thấy được không?"

Phao Phao chạy ra cửa, nhìn vào trong: "Không thấy."

Chu Chúc quay lại nhìn nhϊếp ảnh gia: "Có chụp được không?"

"Không... không chụp được..." Nhϊếp ảnh gia bối rối điều chỉnh tai nghe, "Nhưng anh không muốn cùng con mình tận hưởng niềm vui lao động sao?"

Chu Chúc suy nghĩ rồi giơ ngón cái lên, nhìn nhϊếp ảnh gia bằng ánh mắt đầy kiên định: "Tôi nghĩ cùng con lười biếng còn thú vị hơn."

Dù sao cố gắng hết mức cũng không qua nổi Trang Liên, so sánh sẽ lại bị chê, hắn quyết định không tham gia cuộc đua.

Phao Phao chạy đến đứng cạnh cha , bắt chước tư thế: "Đúng vậy!"

Cậu cũng không thích làm việc, trước đây cha ruột thường bắt cậu làm việc, làm không tốt thì bị mắng, cậu không muốn bị mắng nữa.