Chương 19

Chu Chúc sờ sờ khuôn mặt của mình, có chút nghi hoặc.

Sao vậy? Trên mặt mình có gì sao? Tại sao mọi người lại nhìn chằm chằm vào mình thế?

Xong đời rồi, chắc chắn là do nguyên chủ trước đây gây thù chuốc oán quá nhiều, khiến Trang Liên và Quý Dao hận mình thấu xương, muốn lao vào bóp chết mình ngay tại chỗ.

Nhưng bởi vì bây giờ có camera đang quay, họ không dám gϊếŧ người.

【Đánh đi! Đánh đi!】

Chu Chúc kéo hành lý của mình lại, bế đứa trẻ từ trên vali xuống: "Phao Phao, để cha giới thiệu một chút, đây là chú Trang, đây là chú Quý."

Phao Phao ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn nói: "Cháu chào chú Quý, chào chú Trang."

Trang Liên và Quý Dao đều sực tỉnh lại.

Trang Liên cũng đẩy con trai mình ra: "Quất Tử, trên đường con không nói là rất muốn chơi với em Phao Phao sao? Đến chào hỏi em đi."

Quất Tử tiến đến trước mặt Phao Phao, lấy từ túi ra một viên chocolate bọc vàng, đưa cho cậu: "Chào em, Phao Phao, anh là Quất Tử, anh lớn hơn em, em có thể gọi anh là anh Quất Tử."

Trang Liên hài lòng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Anh và Quất Tử đã luyện tập cảnh này rất nhiều lần ở nhà, cuối cùng không có sai sót.

Lúc này, Coca đứng bên cạnh Quý Dao cũng tiến lên: "Chào em, anh là Coca, anh lớn hơn cả Quất Tử, em có thể gọi anh là anh cả Coca."

Trang Liên mặt tối sầm lại, đẩy Quất Tử thêm lần nữa.

Quất Tử lại đưa viên chocolate ra trước mặt Phao Phao: "Cho em ăn."

"Em chào các ạnh, em tên là Phao Phao." Phao Phao còn hơi ngượng ngùng, không biết có nên nhận chocolate hay không, bèn quay đầu nhìn Chu Chúc.

【Thật lễ phép!】

【Quất Tử có lẽ không lớn hơn Phao Phao bao nhiêu. Quả nhiên, Trang dạy con rất giỏi, hướng ngoại và phóng khoáng】

【Phao Phao cũng rất đáng yêu, trẻ ba tuổi dính cha là chuyện bình thường. Hướng nội thì sao nào?】

Chu Chúc gật đầu với Phao Phao: "Ừ, con có thể ăn một chút."

Phao Phao cầm chocolate bằng một tay, tay còn lại mở cặp sách lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ, đưa cho Quất Tử: "Cho anh cái này."

Quất Tử ngẩn người một chút, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Máy quay lại gần, Coca hét lớn: "Không xong rồi! Chocolate chảy mất rồi!"

Viên chocolate trong túi Quất Tử đã tan chảy từ lâu, dính đầy tay cậu, nhưng vì cậu cứ để tay trong túi quần yếm đen nên không ai phát hiện ra.

Trang Liên mặt mày tối sầm, liếc Coca một cái, rồi vội vàng ngồi xuống bên cạnh Quất Tử, lau tay cho cậu: "Chocolate chảy rồi mà sao không nói với cha?"

"Bởi vì cha nói..."

Quất Tử vừa định nói thì bị Trang Liên ngắt lời.

Trang Liên thở dài, chọc nhẹ vào đầu con trai: "Bởi vì con quá mong gặp em Phao Phao, đúng không? Thật là, cha còn nghĩ có động đất con cũng chẳng chạy, chỉ đứng đây đợi em."

【Ha ha ha ha ha】

【Cảm giác Quất Tử có chút sợ Trang Liên, chocolate chảy mà cũng không dám nói】

【Đừng nghĩ tiêu cực quá, Quất Tử sợ cha á, cười chết mất】

【Trẻ con đều vậy mà, Quất Tử chỉ muốn chơi với Phao Phao thôi】

【Nhưng mà... Cái khăn tay đó, có phải là khăn lau rốn của Phao Phao không? Ha ha ha】

Trang Liên dẫn Quất Tử đi thay quần áo.

Chu Chúc và Quý Dao đứng đối diện, có chút xấu hổ.

Quý Dao nói: "Hôm nay không vẽ tranh lên mặt à?"

Chu Chúc mỉm cười, nghiêm túc chỉnh lại: "Cái đó gọi là trang điểm."

Quý Dao nhíu mày: "Tôi biết. Gần đây anh còn hát không?"

Chu Chúc vẫn mỉm cười: "Có chứ, trong phòng tắm, vừa tắm vừa hát."

【Rõ ràng Quý Dao đang chèn ép Chu Chúc, sao mặt Quý Dao lại khổ sở thế nhỉ?】

【Nhưng mà Chu Chúc thật chân thành, mắt còn lấp lánh nữa】

【Học được rồi, sau này ai giận tôi, tôi sẽ trả lời như vậy】

【Mọi người còn nhớ lúc đầu muốn xem gì không?】

"Phong cảnh ở đây cũng đẹp." Chu Chúc quay đầu, giả vờ ngắm cảnh, nhưng thực ra ngón chân của anh đã gần như cào nát đế giày vì xấu hổ.

Thật là ngượng ngùng.

Phao Phao hai tay đang cầm miếng chocolate đồng vàng đã tan chảy, nhân lúc ba và chú Quý đang nói chuyện, cúi đầu, chôn mặt vào lòng bàn tay và liếʍ một miếng chocolate.

Cậu chưa từng ăn chocolate, vị của nó không tệ lắm.

Cậu liếʍ thêm một miếng nữa.

Còn khá ngon.

Cậu lại liếʍ thêm một miếng nữa.

Bỗng nhiên, Chu Chúc quay đầu lại, hét lớn: "Chu Phao Phao!"

Phao Phao ngẩng đầu lên, miệng dính đầy chocolate: "Cha, cha đã nói con có thể ăn một chút."

"Cha có nói, nhưng mà..." Chu Chúc trợn tròn mắt, nắm lấy cổ tay cậu, "Con là heo nhỏ sao?"

"Tôi sẽ dẫn nó đi rửa mặt!" Chu Chúc nhanh chóng nói với Quý Dao, một tay kéo hành lý, tay kia xách cậu bé, vội vã chạy lên tầng hai.

Chu Chúc đang trốn chạy.

Quý Dao khoanh tay, nhìn theo bóng dáng của họ rời đi, vẻ mặt phức tạp.

Coca kéo tay áo của Quý Dao: "Cha Quý, chú ấy là bạn tốt trước kia của cha mà..."

Câu nói chưa dứt đã bị Quý Dao bịt miệng.

"Câm miệng."

*

Trang Liên dẫn Quất Tử vào phòng thay đồ.

Trong phòng, camera bị chắn.

Quất Tử vẻ mặt buồn bã: "Thật xin lỗi cha, con hình như đã làm hỏng."