Chương 12

Chu Chúc hỏi: “Ba chữ nào?”

Phao Phao chỉ vào nhiệm vụ trước mặt một cách tự hào: “1, 2, và 3.”

“Xì ——” Chu Chúc không nhịn nổi cười.

Nhưng Phao Phao lại thở phào nhẹ nhõm, trước đây cha rất thích “kiểm tra” cậu, khi đi đường, thấy biển hiệu hoặc nhắc nhở nào đó, đều hỏi cậu viết gì, nếu cậu không trả lời được, thì sẽ bị mắng.

Trước đây cha còn bắt cậu phải đọc mọi nhiệm vụ tạp, dù không hiểu cũng phải giả vờ như mình hiểu.

Nhưng lần này, cha không mắng cậu.

Chu Chúc cười đủ rồi, xoa đầu nhóc con: “Tốt lắm, ba tuổi nhận ra ba chữ, rất tốt.”

Phao Phao ngẩng đầu: “Thật không?”

“Đương nhiên rồi, ba tuổi nhận ra ba chữ, bốn tuổi thì nhận ra bốn chữ, ai cũng vậy, con đã đạt tiêu chuẩn rồi.”

【 A, chưa bao giờ tưởng tượng con đường này 】

【 Thế này mà lừa nhóc con, không tốt đâu? 】

【 Cách vách Trang Trang và nhóc con, bốn tuổi đã đọc được toàn bộ nhiệm vụ, Chu Chúc không biết xấu hổ sao? 】

【 Dạy dỗ con cái kém, không có văn hóa mà còn rất tự hào 】

【 Ba tuổi không biết chữ là chuyện bình thường mà? 】

【 Có người có phải hơi quá đáng không? Phao Phao mới ba tuổi mà! 】

Phao Phao hỏi: “Cha, bao nhiêu tuổi thì nhận ra nhiều chữ?”

Chu Chúc tự tin gật đầu: “người lớn mới nhận ra nhiều chữ.”

Phao Phao “Vậy cha chỉ nhận ra 26 chữ? Nhiệm vụ này có nhiều chữ hơn 26 chữ, cha cũng không đọc được, chúng ta đi tìm một người lớn giúp chúng ta đọc, người lớn nhận ra nhiều chữ.”

“…” Chu Chúc mỉm cười, lấy nhiệm vụ tạp, “Thật ra cha à một trăm tuổi lão yêu quái, cái gì cũng nhận ra.”

Chu Chúc mở nhiệm vụ tạp, bắt đầu đọc một cách diễn cảm: “1, tham gia phỏng vấn. 2, thu dọn hành lý. 3, đi đến quay chụp, tham gia gặp mặt với hai gia đình khác.”

Người dẫn chương trình thông báo: “Bây giờ, xin mời Chu Chúc và Phao Phao ngồi xuống, chúng tôi sẽ phỏng vấn vài câu.”

Hai người ngồi xuống trên ghế sofa.

Chu Chúc ra hiệu cho bé con, bảo cậu chú ý, tất cả các câu hỏi phỏng vấn đều có bẫy, xem cha làm thế nào.

Phao Phao không hiểu, vẻ mặt dấu chấm hỏi, có vẻ cha đang ra hiệu gì đó. Sao cha cứ nháy mắt với bé mãi?

— Quan hệ giữa cha con hoàn toàn không ăn ý.

Người dẫn chương trình cầm tờ giấy, ngồi trước mặt họ: “Xin giới thiệu bản thân một cách chi tiết với khán giả.”

“Chu Chúc.” Chu Chúc suy nghĩ một chút, “Nam, cha, 26 tuổi.”

Phao Phao bắt chước hắn: “Phao Phao, nam, con, ba tuổi.”

Người dẫn chương trình ngẩn người: “Đơn giản như vậy sao?”

Chu Chúc chớp chớp mắt. Hắn không nghĩ gì nhiều, chỉ là hắn mới xuyên vào ngày hôm sau, có thể tổng kết được những thông tin này là rất tốt, “26 tuổi” là do bé con nói với hắn.

Phao Phao cũng chớp chớp mắt. Hắn không nghĩ nhiều, chỉ là cha nói vậy, cha học theo cha.

“Được rồi.” Người dẫn chương trình bất đắc dĩ, “Câu tiếp theo, vì sao muốn tham gia chương trình này?”

Chu Chúc: “Công ty yêu cầu.”

Phao Phao: “Cha yêu cầu.”

“Thử dùng một từ để tổng kết mối quan hệ giữa hai người?”

Chu Chúc hăng hái trả lời: “Cha sẽ cố gắng.”

“Phụ…” Phao Phao dừng lại một chút.

Nguyên chủ đã đoán trước sẽ có câu hỏi này và chuẩn bị câu trả lời tiêu chuẩn —

Phụ từ tử hiếu.

Hoàn hảo tổng kết mối quan hệ giữa “Minh tinh cha” và “bé con đáng yêu” trong truyện, còn thể hiện nhóc con biết dùng thành ngữ, là thiên tài nhí.

Nhưng khi nhìn vào Chu Chúc, bé có cảm giác không thể diễn đạt.

Cuối cùng, bé nhỏ giọng nói: “Cha cũng sẽ cố gắng.”

“Thử dùng một từ để tổng kết cuộc sống hàng ngày của các ngươi?”

Nghe câu hỏi này, Chu Chúc không tự giác ngồi thẳng lên.

Trong truyện gốc, nguyên chủ thường xuyên trả lời câu hỏi này bằng những câu nói sáo rỗng, kiểu như “Cha đảm nhiệm việc làm đẹp, bé con đảm nhiệm việc thống trị thế giới” hay “Như một người cha hoàn hảo, bé con tuyệt vời”.

Khi xem Chu Chúc ở trong chăn(?), hắn vẫn phải làm theo.

Những câu nói này thường bị cắt và chế giễu trên mạng.

Chu Chúc lấy lại tinh thần, buột miệng nói: “Nhặt rác và cá mặn!”

Phao Phao vừa định nói, thì bị Chu Chúc che miệng: “Ô ô ——”

Chu Chúc tự nhận lấy câu trả lời: “Cá mặn và nhóc con, nhóc con cá mặn!”

Chu Chúc ra hiệu cho hắn, dù sao họ cũng không biết gì nhiều, thừa nhận điều này, sau đó không phải làm việc nữa, dù làm không tốt cũng không bị châm chọc.

Hắn đã đánh bài, hắn là cá mặn, hắn không biết gì cả, sao phải làm sao?

Có ai có thể làm với cá mặn không?

Người dẫn chương trình cười theo: “Cuối cùng một câu hỏi, Chu Chúc, lần này chương trình, đồng đội Trang Liên cũng mang theo nhóc con của hắn tham gia. Ngươi có muốn nói gì với hắn không?”

Khi nghe thấy tên Trang Liên, Chu Chúc thoáng hồi phục tinh thần.

Trang Liên, vai chính trong truyện gốc.

Hắn nổi tiếng sau khi ra mắt, nhưng sự nghiệp bị tụt dốc khi bị phanh phui đời tư. Mặc dù có sự hỗ trợ từ các mối quan hệ, sự nghiệp của hắn vẫn giảm sút.