Các đặc cảnh thấy sắc mặt Mại Luân đổi tới đổi lui, cho rằng thứ hắn đang cầm chính là vật nguy hiểm.
Đội trưởng đặc cảnh làm một thủ thế, Đội phòng chống bạo lực nhanh chóng vọt ra làm tiên phong.
Mấy đặc cảnh ở phía sau đều giơ súng vào Hà Hoan, thái độ cảnh giác kia, giống như Hà Hoan là đạo tặc tinh tế tội ác tày trời.
Hà Hoan lại không sợ, thần thái tự nhiên mà dựa vào tường: "Này, anh không giải thích một chút sao?"
Mại Luân xấu hổ vẫy tay với đội trưởng đặc cảnh: "Hiểu lầm, hiểu lầm, mọi người tản hết đi."
Đội trưởng đặc cảnh lại không biết hắn, ngược lại tiếp tục giơ súng vào hai người: "Hai người giơ tay lên! Bò trên tường đi!"
Hà Hoan cười nhạo một tiếng.
Mại Luân: "......" Hắn chưa bao giờ gặp phải tình huống quẫn bách như này, cũng rất ít người dám trào phúng hắn.
Nhưng bộ dáng Hà Hoan trào phúng hắn, công khai mà lại thẳng thắn, tựa như một chú mèo ngạo mạn tùy hứng, không chỉ không làm người chán ghét, ngược lại cảm thấy đáng yêu.
Tiếp theo như thế, càng làm Mại Luân kinh ngạc hơn chính là, đối mặt với nhiều đặc cảnh vây công như vậy, một omega mảnh mai thế nhưng không bị dọa khóc?!
Không bị dọa khóc thì thôi đi, y còn có thể khí định thần nhàn cười nhạo hắn.
"Đứng ngốc ở chỗ này làm gì? Còn không mau đi lên!" Đội trưởng đặc cảnh bị thái độ lười nhác của hai người bọn họ kí©h thí©ɧ đến mức nổi trận lôi đình, thanh âm gào rống thiếu chút nữa tông bay nóc nhà: "Không có kỷ cương phép tắc sao! Đi lên, tra hỏi người!"
Mại Luân cạn lời, hắn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày hắn sẽ trở thành nghi phạm, nhưng đồng thời lại cảm thấy thể nghiệm quỷ dị này rất mới mẻ và thú vị.
Mười mấy đặc cảnh xúm lại gần, cầm vũ khí nặng nề trong tay.
Mại Luân đẩy Hà Hoan ra sau người, bình tĩnh giằng co vơi mọi người: "Tôi yêu cầu gặp tướng quân Miles!"
Nhưng đội trưởng đặc cảnh sao có thể sẽ nghe yêu cầu của hắn, càng thêm nghiêm khắc đưa ra mệnh lệnh.
Cũng may, vào lúc này, Miles mang theo cục trưởng cục cảnh sát đi tới.
Đội ngũ đặc cảnh liền đứng ra tạo thành một lối đi chỉnh tề.
Cục trưởng nhanh chóng chạy tới, tự mình đẩy mấy người vây quanh Mại Luân ra, còn cẩn thận nhận lỗi: "Đều là tôi sơ sẩy, mong ngài đừng để ở trong lòng."
Đội trưởng đặc cảnh thế mới biết ông đã đắc tội người, nhanh chóng chạy tới muốn nhận lỗi với Mại Luân.
Mại Luân ngược lại thừa nhận sai lầm của mình trước, ôm hết trách nhiệm lên người mình: "Đều do tôi, mang theo máy truyền tin quân đội làm máy vang lên cảnh báo."
Cục diện vừa rồi còn là giương cung bạt kiếm, nháy mắt hoà hoãn lại.
Cục trưởng và đội trưởng cười ha ha hàn huyên hai câu, thấy Mại Luân không ngừng hỏi han ân cần với Hà Hoan, bộ dáng rất là quan tâm. Hai người nhanh chóng bắt lấy điểm này để giảm bớt không khí, đề cập mấy vui đùa ái muội, rõ ràng là đã coi hai người là một đôi.
Mại Luân thấy Hà Hoan không tỏ ý kiến, cũng không biết y là có ý tứ gì, nhưng thói quen miệng tiện, dứt khoát hùa theo mọi người vui đùa, muốn thử xem Hà Hoan sẽ có phản ứng gì.
Kết quả toàn bộ hành trình Hà Hoan đều rất bình tĩnh, không nói lời nào. Ngược lại làm mọi người tin tưởng chuẩn xác quan hệ giữa hai người.
Bất quá này cũng không được bao lâu, nhóm cảnh sát nhanh chóng tản đi, hiện trường rốt cuộc cũng khôi phục an tĩnh.
Hà Hoan lúc này mới mở miệng, vươn tay với Mại Luân: "Đưa đây."
Mại Luân ước lượng quả cầu kim loại trong tay, chính là vật nhỏ này nên mới gặp phải mầm tai hoạ.
Hơn nữa thứ này có thể trò chuyện...... Từ từ...... Có thể trò chuyện?
Sao hắn lại quên mất công dụng quan trọng như vậy?
Hắn vừa rồi nói cái gì nhỉ?
"Quen ở khách sạn, em ấy ở cách vách tôi."
"Tôi rất thích Semir của em ấy, siêu cấp gợi cảm mê người!"
"Tôi cũng cảm thấy ảnh chụp cũng khá đẹp, xem như là người chứng kiến chúng tôi."
Mại Luân chớp mắt, nhanh chóng lấy ra một cái máy chặn tín hiệu che lại quả cầu kim loại, sau đó nhìn về phía Hà Hoan.
Hà Hoan cười khẽ: "Tiếp tục biểu diễn đi."
Khoé miệng Mại Luân co rút, khuôn mặt tuấn tú cứng đờ như tượng thạch cao.
Ánh mắt Miles nhìn vào quả cầu kim loại: "Thứ gì vậy?"
Mại Luân: "...... Máy truyền tin bọn Phỉ Tì nghiên cứu phát minh ra." Hắn chỉ vào Hà Hoan: "Phỉ Tì đưa cho em ấy."
Miles hỏi Hà Hoan: "Cậu có quan hệ gì với Phỉ Tì?"
"Anh ta đắc tội tôi, đây là nhận lỗi." Hà Hoan lại duỗi tay lần nữa: "Nên để vật về với chủ."
Mại Luân chỉ muốn hủy thi diệt tích thứ này: "Tôi đổi một món đồ tốt hơn cho em, em cảm thấy thế nào?"
Miles trực tiếp đoạt lấy quả cầu kim loại trong tay hắn, còn đặt vào tay Hà Hoan: "Nếu nó là đồ của cậu, nên trả lại cho cậu."
"Này, anh không thể ỷ vào chuyện anh là cấp trên của tôi, cho nên liền tùy tiện làm quyết định." Mại Luân còn muốn cướp trở về, bị Miles ngăn lại.
Hà Hoan nhét quả cầu kim loại vào trong túi: "Được rồi, đừng trì hoãn thời gian nữa, mấy người gọi tôi tới là muốn hỏi về cái gì?"
Miles nói: "Hy vọng cậu phối hợp kiểm tra tin tức tố một chút."
Tin tức tố?
Hà Hoan nghe thấy ba chữ đấy, ý vị thâm trường mà nhìn Miles, cười hơi châm chọc.
Thần sắc Miles cứng đờ một chút, có chút mất tự nhiên.
Hà Hoan biết, gã nhận ra y.
......
Hà gia rất nhiều năm trước có quan hệ thân cận với Miles gia, hai nhà thường xuyên lui tới, dần dần thành quan hệ thông gia.
Sau khi Hà Huân có được đứa bé đầu tiên, hai nhà dựa theo thói quen, định hôn ước từ bé.
Nguyên chủ khi còn nhỏ là đứa bé làm người yêu thích, nhưng những người này cũng không bao gồm Miles.
Miles thời thiếu niên chỉ thích hai việc, xem tin tức quân sự và đánh nhau.
Đặc tính tranh cường háo thắng của alpha, ở trên người gã càng được phóng đại vài lần.
Gã là cường giả trời sinh, thời thiếu niên rất phản nghịch, một lòng muốn trở thành người thu hộ đế quốc.
Gã thích người mạnh, đặc biệt khinh thường người yếu đuối.
Nguyên chủ chỉ là một omega khϊếp đảm, không chỉ không vào được mắt gã, thậm chí còn bị gã ghét bỏ.
Gia cảnh của Miles hùng mạnh, diện mạo soái khí, là nhân vật phong vân trong trường học, người theo đuổi gã nhiều đến mức đếm không xuể.
Mỗi khi gã bị người theo đuổi làm phiền quấy rầy, liền nói chính mình đã đính hôn, đối tượng là Hà Hoan.
Mới đầu gã chỉ là thuận miệng nói, sau đó phát hiện chiêu này còn rất dùng được. Những người đó không tới làm phiền gã nữa, mà là đi dây dưa Hà Hoan.
Bạo lực học đường của nguyên chủ, được bắt đầu từ đây.
Miles thờ ơ lạnh nhạt, càng thêm cổ vũ nhóm người theo đuổi kiêu ngạo, phát tiết oán niệm không chiếm được tình yêu của Miles trên người nguyên chủ.
Hơn nữa tuyến thể của nguyên chủ vẫn luôn không phát dục, thường xuyên bị người dùng chuyện này nhục nhã.
Sinh hoạt vườn trường của người khác đều là ký ức thanh xuân tốt đẹp, mà nguyên chủ, chỉ có tra tấn và vũ nhục một lần lại một lần, không thấy ánh mặt trời.
Nhờ Lý Hạc Dương trợ giúp, mới thành một tia sáng duy nhất trong trí nhớ thanh xuân của nguyên chủ.
Những chuyện cũ bất kham năm đó, Hà Hoan không muốn nhớ lại.
Bởi vì y muốn làm Miles, cả đời sám hối hành vi năm đó.
"Hạng mục kiểm tra đã kết thúc, vất vả rồi." Bác sĩ kiểm tra thân thể cho Hà Hoan nói như thế với y.
Hà Hoan gật đầu, cầm lấy áo khoác của mình đi ra ngoài phòng kiểm tra.
Mại Luân nguyên bản chờ ở cửa, bởi vì hắn còn muốn năn nỉ ỉ ôi, làm Hà Hoan trao đổi thông tin liên lạc với hắn.
Không nghĩ tới vừa mở cửa, thấy chính là Miles.
"Hà Hoan, tôi muốn nói lời xin lỗi với em." Miles đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước mặt Hà Hoan.
Lúc biết diễn viên đóng vai Semir tên là Hà Hoan, đối mặt với cái tên quen thuộc này, gã lập tức tiến hành điều tra, thế nhưng thật sự là omega từng có hôn ước với gã năm đó.
Lật xem những năm gần đây của Hà Hoan, tâm tình gã càng thêm phức tạp.
Sau khi hắn trải qua một ít việc, tư tưởng và tâm lý trở nên thành thục hơn, rốt cuộc cũng hiểu được thời niên thiếu vô tri, gã đã tạo thành thương tổn nặng nề cỡ nào cho Hà Hoan.
Thế nên mỗi khi nhớ tới chuyện năm đó, gã liền áy náy bất an.
Miles vẫn luôn muốn đền bù, lại bởi vì bận chuyện quân vụ, không có thời gian rảnh.
Hiện tại Hà Hoan ở trước mặt gã, đây là một cơ hội tốt.
"Chuyện năm đó, thật sự rất xin lỗi." Miles tháo mũ xuống, thể hiện thành ý của mình: "Sau khi thành niên, tôi mới hiểu được bản thân mình đã tạo thành thương tổn lớn như thế nào cho em, tuy rằng tôi biết nói lời này có hơi muộn, nhưng mà, tôi rất muốn đền bù......"
"Anh cũng biết là có hơi muộn?" Hà Hoan cười một tiếng, có chút nhàm chán nói với gã: "Có một số việc, đến muộn liền không có ý nghĩa."
Khoé miệng Miles rũ xuống, cảm thấy có loại cảm giác chua xót: "Em không muốn cho tôi một cơ hội sám hối sao?"
Cơ hội sám hối?
Nguyên chủ cũng đã chết rồi, sám hối có ích lợi gì?
Hà Hoan nói: "Anh cảm thấy lương tâm mình chịu khiển trách sao?"
Miles ngẩn người, gật đầu: "Đúng vậy."
Hà Hoan: "Cho nên, anh vẫn ích kỷ như trước. Anh nói xin lỗi và đền bù, chỉ là muốn làm lương tâm mình ổn hơn thôi, năm đó tôi cũng đã trải qua hết thảy rồi."
Hà Hoan cười lạnh: "Anh muốn sám hối đền bù cũng đã muộn rồi!"
Miles hoàn toàn không nghĩ tới y sẽ nói như vậy, nhưng cũng dự đoán được quở trách khắc nghiệt hơn, liền càng thêm chân thành: "Tôi thật sự muốn đền bù cho em, hy vọng tôi sám hối có thể giảm bớt một chút thống khổ của em."
"Đền bù?" Hà Hoan nhướng mày: "Được thôi, anh muốn đền bù cái gì?"
Miles thấy y nói thế, lập tức nói: "Chỉ cần tôi có thể làm được, em cứ việc nói ra."
Hà Hoan nhìn gã, tướng quân thành thục ổn trọng lúc này, là thần thủ hộ hoàn mỹ nhất trong lòng nhân dân đế quốc. Gã vẫn luôn vì mộng tưởng này mà phấn đấu, cũng như cố gắng thực hiện.
Nhìn một cái, hắn có thể hạnh phúc thuận buồm xuôi gió thực hiện mộng tưởng của mình.
Mà nguyên chủ thì sao? Cái gì cũng không có, cuối cùng chết ở trong hồ nước đá, không người biết đến.
Hà Hoan gằn từng chữ: "Nếu tôi muốn anh từ chức tướng quân, rời khỏi quân đội thì sao?"
Miles trầm mặt, không lên tiếng nữa.
Hà Hoan trực tiếp xoay người rời đi.
Miles lại đột nhiên giữ chặt tay y: "Có thể đổi thành cái khác không, chỉ cần không tổn hại lợi ích của đế quốc, không trái pháp luật, ở trong phạm vi năng lực của tôi là được."
Hà Hoan không nghĩ tới gã lại chấp nhất như vậy, hơi có chút ngoài ý muốn.
"Cho tôi một cơ hội nữa, Hà Hoan!" Miles nói cực kỳ thành khẩn.
Hà Hoan còn chưa lên tiếng, đột nhiên chỗ rẽ truyền đến một thanh âm u oán: "Miles, không nghĩ tới cậu là dạng người này......"
Thân ảnh Mại Luân đi ra từ trong chỗ rẽ, gắt gao nhìn chằm chằm Miles lôi kéo tay Hà Hoan: "Cậu cố ý lừa tôi đi, nguyên lai là muốn cạy góc tường, thật đê tiện! Còn may tôi phát hiện không thích hợp, nhanh chóng quay lại."
Miles: "......"